Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chu Kiên đưa Mục Nhược về nhà cô.


Trong nguyên tác, bạch nguyệt quang và vị giám đốc kia kết hôn vì lợi ích, hai người không sống chung một chỗ, bình thường họ đều sống tách biệt, chỉ khi có những dịp quan trọng mới xuất hiện cùng nhau.


Vừa bước xuống xe, Mục Nhược đã bị vẻ bề ngoài của căn biệt thự làm cho choáng váng.


Qua tiểu thuyết, cô biết được mình sẽ sống riêng một mình.


Nhưng cô không ngờ, cô lại được sống một mình ở trong căn biệt thự lớn như thế này.


Cô thật sự không thể hiểu nổi vì sao bạch nguyệt quang lại chấp nhận bỏ thân phận tiểu thư nhà giàu để chạy theo bám đuôi nam chính.


Trước khi xuyên sách, vì lý do nghề nghiệp, bên cạnh Mục Nhược cũng từng có rất nhiều cậu ấm cô chiêu giới thượng lưu.


Nhưng bản thân cô lại rất nghèo, để lo tiền viện phí cho bố, cô đã phải bước ra xã hội lăn lộn từ rất sớm.


Khi quản gia của biệt thự thấy Mục Nhược, ông ấy cũng hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó vẫn cung kính đón cô vào: “Bà chủ, cô đã về.”


Người quản gia này rất giống với mẫu trong tiểu thuyết, một ông chú trung niên tóc bạc mặc vest, nhìn rất chu đáo.


Đột nhiên được gọi như vậy, Mục Nhược cảm thấy có thấy có hơi kỳ kỳ, giống như đang đóng phim truyền hình vậy.


Để không làm hỏng thiết lập tính cách của nhân vật, tránh cho người khác nhận ra điểm bất thường, Mục Nhược chỉ khẽ gật đầu, không nói gì nhiều.


Về phòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.


Dù sao thì, cô đã đến thế giới trong sách rồi, nếu không thể quay về được, cô sẽ không lặp lại con đường của nguyên chủ, phải giữ khoảng cách với nam nữ chính, sống tốt cuộc đời của mình để không phải chịu kết cục thảm hại như sau này.


Đã đến thì an tâm mà sống, bất kể hoàn cảnh thế nào, cứ thích nghi vài hôm rồi tính tiếp.


Điện thoại của nguyên chủ chống nước khá tốt, đến giờ vẫn còn dùng được.


Vừa mở máy lên, cô đã nhận được tin nhắn của Lục Bắc Thần:


“Mục Nhược, em nên tự suy nghĩ lại chuyện hôm nay đi. Anh nhớ trước đây em không phải là người tham tiền như thế.”


Mục Nhược lười trả lời lại, chỉ lật xem danh bạ.


Nói thật, vì tiểu thuyết quá dài, mà nhân vật phản diện lại xuất hiện liên tục hết người này đến người khác.


Ngoài một số tên nhân vật chính và phụ quan trọng, Mục Nhược chẳng nhớ nổi ai nữa.


… Thậm chí cô còn không biết tên của vị giám đốc lúc nào cũng quẹt thẻ thanh toán cho bạch nguyệt quang trong sách là gì.


Lật tới lật lui, những cái tên trong danh bạ đều chẳng để lại ấn tượng gì, thế mà số được lưu lại quá nhiều.


Cho đến khi thấy một liên hệ được ghi là “Phó” Mục Nhược mới bừng tỉnh, hình như đại lão này họ Phó, thuộc gia tộc Phó, dòng họ quyền thế bậc nhất ở Dung Thành.


Hồ bơi hôm nay toàn mùi thuốc tẩy, Mục Nhược đi tắm rửa sạch sẽ. Cô đã quá mệt, nên vừa nằm xuống gối cô đã ngủ ngay.


Phó Giản Chi bước vào từ bên ngoài.


Quản gia Lý vừa thấy ông chủ về liền tiến tới:


“Thưa ông chủ, hôm nay bà chủ lại về… Hơn nữa còn được một thanh niên đưa về.”


Ánh mắt hẹp dài, lạnh lùng của Phó Giản Chi không chứa chút cảm xúc nào, anh chỉ khẽ gật đầu.


Quản gia Lý biết rõ, ông chủ và bà chủ không hề có tình cảm.


Khi bà chủ còn đi học, cô đã thích một người đàn ông khác, sau khi ra nước ngoài, người đó lại có bạn gái.


Ông chủ lựa chọn kết hôn với cô chính vì điều này, trước hôn nhân đã ký hợp đồng, chờ ông cụ qua đời sẽ ly hôn.


Quản gia Lý đã theo Phó Giản Chi rất nhiều năm, ông ấy hiểu rõ tính cách lạnh lùng, vô tình của anh.


Anh giống như một cỗ máy làm việc hoàn hảo, chỉ để tâm vào việc mở rộng đế chế thương mại, rất hờ hững với đại đa số người xung quanh.


Mục Nhược rất đẹp, khí chất nổi bật, xuất thân cũng ổn, lại có người trong lòng nên sẽ không bám riết lấy ông chủ, là một bình hoa, là đối tượng hoàn hảo để kết hôn. 


Hai người luôn sống riêng, bà chủ rất hiếm khi tới đây, không hiểu sao hôm nay lại về.


Nửa đêm, Mục Nhược khát nước, bỗng tỉnh dậy.


Cô mơ màng xuống giường tìm nước uống.


Khi xuống cầu thang, thấy một bóng người, cô không nghĩ nhiều liền nắm lấy tay đối phương: “Xin hỏi… Tủ lạnh ở đâu?”


Chưa kịp nghe trả lời, đã nghe tiếng ho khẽ:


“Bà chủ, mời theo tôi, ông chủ sắp đi nghỉ rồi.”


Mục Nhược ngẩng đầu, thấy một gương mặt xinh đẹp, đường nét sắc sảo, khí chất khác hoàn toàn so với Lục Bắc Thần, anh không giống những cậu ấm chỉ biết ăn chơi khác, mà trầm ổn, khó đoán. Dù đôi mắt lạnh lùng, nhưng lại toát ra cảm giác trầm ổn.


Phó Giản Chi nhẹ nhàng gỡ cổ tay mảnh khảnh của cô khỏi tay mình:


“Bếp ở phía trước.”


Mục Nhược ngẩn ra.


Anh mỉm cười:


“Nhiệt độ trong phòng khá thấp, đi chân trần trên sàn sẽ không tốt cho sức khỏe.”


“Cảm ơn.”


Mục Nhược lại liếc anh một cái.


Nếu cô đoán không nhầm, đây chính là người đứng đầu chuỗi thức ăn trong truyện?


… Sao chẳng thấy chút khí chất của một người giám đốc bá đạo nào hết thế?


Ngược lại còn có vẻ ôn hòa, khiến người ta cảm thấy anh ấm áp như gió xuân.


Đây thật sự là đại lão đó ư?


Mục Nhược lấy một chai nước lạnh từ tủ lạnh ra, vặn nắp uống một ngụm.


Lồng ngực cô lập tức mát lạnh.


Cô quay sang hỏi quản gia:


“Sao ngài Phó về muộn vậy?”


Quản gia Lý trả lời kín kẽ:


“Ông chủ luôn rất bận. Nếu bà chủ muốn nói chuyện với ông chủ, có thể gọi cho tôi, tôi sẽ chuyển lời.”


Nghe vậy, Mục Nhược chắc chắn người vừa rồi chính là ông chủ nhà họ Phó.


Về ngoại hình và khí chất, anh vượt xa Lục Bắc Thần trong nguyên tác.


Vậy mà nguyên chủ lại bỏ người đàn ông xuất sắc như vậy, đi thích một kẻ dễ bị lừa gạt như Lục Bắc Thần. Mục Nhược thật sự rất muốn biết vì sao lại như vậy.


Nhưng dù có tò mò, cô vẫn phải giữ vẻ bề ngoài bình tĩnh.


Nếu bị phát hiện là người xuyên sách, biết đâu cô sẽ bị lôi đi cắt lát nghiên cứu…


… Đùa chút thôi.


Dù là mùa hè, nhưng điều hòa trong phòng mở rất lạnh.


Cô đi chân trần trên sàn, cảm giác lạnh ngấm lên từ lòng bàn chân.


Quản gia Lý lên tiếng:


“Muộn rồi, bà chủ nên về phòng nghỉ thôi.”


“Vâng.”


Trên đường về phòng, cô vừa đi vừa trò chuyện vu vơ:


“Tính tình ông chủ cũng tốt nhỉ?”


Quản gia Lý:


“Ừm.”


… Ông chủ là loại người “tốt” có thể mỉm cười giết người, phóng hỏa.


Dù sao Phó Giản Chi là con cháu nhà họ Phó, chắc chắn phải có sự ga lăng tối thiểu với phụ nữ.


Người ít tiếp xúc sẽ thấy anh là một con người cao cao tại thượng nhưng không hề kiêu ngạo.


Còn ai tiếp xúc nhiều, sẽ hiểu được sự nguy hiểm chết người ấy.


Mục Nhược có chút lo lắng, tối nay cô phải ngủ chung với người đàn ông này.


Nguyên tác nói họ không có tình cảm, ở chung không hòa hợp, thường sống riêng, nhưng chuyện trên giường lại không viết rõ.


Chưa kể, cô vừa mới xuyên tới, dù đối phương đẹp trai hơn cả những minh tinh cô từng gặp ngoài đời, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.


Cô đẩy cửa phòng.


May mắn quá.


Phòng trống không.


Đúng là một cặp vợ chồng ngủ riêng.



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo