Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Lúc Mục Nhược bị đẩy xuống nước, cô vẫn cầm theo chiếc túi xách.
Mọi người chỉ vớt cô lên mà không vớt đồ.
Chu Kiên vội vã sai người vớt đồ của Mục Nhược, chiếc túi của cô là phiên bản giới hạn, dù chỉ dính mưa một chút cũng không được, huống hồ gì là ngâm trong bể bơi, thế này thì chỉ có là hỏng hoàn toàn.
Chiếc điện thoại và những thứ khác ở trong túi bị ngâm nước lâu như vậy, không biết còn sử dụng được không.
Mục Nhược bắt đầu kiểm kê lại đồ đạc của mình, may mắn là giá cả và thương hiệu trong tiểu thuyết giống hệt ngoài đời thực.
Hạ Vãn Vãn và bạn cùng phòng thấy hành động của Mục Nhược thì đều khó hiểu. Hạ Vãn Vãn biết Lục Bắc Thần quan trọng với Mục Nhược như thế nào.
Thời cấp ba, Mục Nhược là hoa khôi, nổi tiếng đến mức người ở trường khác cũng đến xem.
Còn cô ta khi ấy chỉ là một người bình thường, giờ đây lại “lột xác” hoàn toàn, cướp được người trong mộng của hoa khôi, chắc chắn Mục Nhược sẽ phát điên.
Dùng cách này để chọc giận Mục Nhược, khiến cô mất hết hình tượng trước mặt Lục Bắc Thần, Hạ Vãn Vãn đã dùng rất nhiều lần.
Theo lý mà nói, Mục Nhược bị bẽ mặt trước bao người sau khi rơi xuống nước, lẽ ra phải xông lên đánh cô ta mới đúng.
Hạ Vãn Vãn lén suy nghĩ, rồi giả vờ khóc: “Nhược Nhược, mình xin lỗi, tất cả là lỗi của mình.”
Mấy người bạn cùng phòng của Hạ Vãn Vãn kéo cô ta lại, không vui: “Vãn Vãn, cậu đừng xin lỗi cô ta!”
“Việc này đâu phải do cậu làm!”
"Tôi ghét nhất mấy người cứ thèm muốn bạn trai của người khác!"
"Ai làm thì người đó chịu, việc này là do bọn tôi làm, bọn tôi đương nhiên thừa nhận."
"..."
Mục Nhược đã nhẩm tính xong giá trị trong đầu.
Cô cười nhẹ nói: "Ai làm thì người đó chịu đúng không? Chiếc váy trên người tôi giá hai trăm năm mươi tám nghìn, giày bốn mươi lăm nghìn, túi xách bốn trăm bảy mươi nghìn, điện thoại mười ba nghìn. Tất cả đều đã hỏng vì ngâm nước, tổng cộng là bảy trăm tám mươi sáu nghìn. Ai làm thì người đó bồi thường."
Vừa dứt lời, Hạ Vãn Vãn và ba người bạn cùng phòng đều sững sờ.
Bao nhiêu cơ? Bảy trăm tám mươi sáu nghìn tệ?
Số tiền đó đủ mua một căn nhà ở quê của họ.
Hạ Vãn Vãn và bạn bè đều xuất thân từ gia đình bình thường, để thể hiện mình không ham hư vinh, ham tiền, Hạ Vãn Vãn luôn từ chối những món đồ đắt tiền mà Lục Bắc Thần tặng.
Đến nay, cô ta chỉ nhờ Lục Bắc Thần giúp bố mình tìm một công việc lương cao, tử tế mà thôi.
Hạ Vãn Vãn biết đồ Mục Nhược dùng đồ rất đắt, nhưng không ngờ lại đắt đến vậy!
Một cái váy rách mà hai trăm mấy chục nghìn tệ!
Chiếc túi xách mấy trăm nghìn tệ kia cô lấy đâu ra thế? Đúng là ham hư vinh!
Cô ta biết nhà Lục Bắc Thần giàu hơn nhà Mục Nhược một chút, hơn nữa nhà họ Lục chỉ có một người thừa kế là Lục Bắc Thần. Sau này khi trở thành bà chủ nhà họ Lục, cô ta chắc chắn sẽ vinh quang hơn Mục Nhược…
Ba người bạn của Hạ Vãn Vãn hoảng loạn.
Bảy mươi mấy chục nghìn tệ đấy! Họ nhờ Hạ Vãn Vãn nên được vào công ty của Lục Bắc Thần, lương tháng một vạn đã là cao lắm rồi, nhưng làm sao mà bồi thường được nhiều tiền đến thế!
Mắt Hạ Vãn Vãn ngấn lệ: "Bắc Thần, em..."
Chu Kiên thấy vậy thì sướng rơn người, anh ta liền châm dầu vào lửa: "Không phải ai làm người đó chịu sao? Bắc Thần, chẳng lẽ cuối cùng là cậu phải trả tiền bồi thường cho Nhược Nhược?"
Mấy cô bạn của Hạ Vãn Vãn vẫn còn cãi chày cãi cối: "Váy, giày và túi cô ta đều dùng rồi, sao có thể đắt như vậy được. Mấy món đồ cũ đó cộng lại cùng lắm chỉ hai vạn thôi."
Chu Kiên cười khẩy: "Giá đó là chị nhà Nhược của tôi còn nhân từ đấy. Cái túi xách này giá niêm yết trên trang chủ là bốn trăm bảy mươi nghìn, là hàng phiên bản giới hạn, có đưa gấp đôi giá cũng chưa chắc mua được, trên mạng đã bị thổi lên cả triệu rồi. Chiếc váy của cô ấy là hàng mới, mẫu mới nhất của mùa này, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy mặc."
Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm Mục Nhược. Không biết vì sao anh ta cảm thấy sau khi Mục Nhược bị ngã xuống nước, ánh mắt cô nhìn anh ta đã không còn như trước…
Hạ Vãn Vãn nhìn ba người bạn cùng phòng, sau này cô còn cần họ giúp đỡ, đương nhiên không thể rạn nứt tình cảm bây giờ được…
Bảy mươi mấy chục nghìn thôi mà, dù sao Lục Bắc Thần cũng nhiều tiền, sau này cô nhất định sẽ lấy lại được số tiền này từ tay hắn.
Hạ Vãn Vãn vừa lau nước mắt vừa nói: "Họ là bạn bè mình mời đến, trách nhiệm này mình phải gánh... Mình chỉ có một vạn tiền tiết kiệm thôi. Nhược Nhược, mình không ngờ cậu lại coi trọng tiền bạc như vậy. Vậy mình sẽ chuyển tiền tiết kiệm cho cậu trước, số còn lại mình sẽ viết giấy nợ."
"Không cần đâu."
Lục Bắc Thần viết một tấm séc một triệu rồi đưa cho Mục Nhược.
Lúc này hắn đang rất tức giận, nhưng không biết nên trút giận lên ai. Hạ Vãn Vãn quá ngây thơ, không hiểu gì, bạn bè của cô ta cũng là những cô gái ngây thơ không hiểu quy tắc của giới thượng lưu, đương nhiên không thể trách họ được.
Đối tượng để trách cứ chỉ còn lại Mục Nhược.
"Mục Nhược, tôi không ngờ em lại yêu tiền như vậy." Lục Bắc Thần cười lạnh: "Có lẽ đối với em, tiền bạc mới là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, nếu không thì ngày xưa em đã không ra nước ngoài."
Mục Nhược: "..."
Thế thì sao? Không có tiền thì cái tên tổng giám đốc não tàn như mi có thể đứng đây mà ra vẻ được à?
Mục Nhược khác với "bạch nguyệt quang" nguyên tác. Cô đã từng trải qua những ngày tháng khó khăn. Cô hiểu rõ điều gì mới là quan trọng nhất trong đời.
Vừa mới xuyên đến đã có một tấm séc một triệu, cô cũng chẳng còn tâm trạng ở lại đây mà đấu khẩu với mấy người này nữa.
Mục Nhược thong thả nói: "Không nhận được lời xin lỗi, nhưng được ít tiền cũng tốt."
Lời xin lỗi có khi không thật lòng.
Nhưng tiền thì lại là thứ có ích thật sự.
Nói xong, Mục Nhược rời đi.
Chu Kiên liếc nhìn Lục Bắc Thần: "Bắc Thần, cậu cứ tin họ đi, tôi thấy đầu óc cậu bị úng nước rồi!"
Chu Kiên nhanh chóng đuổi theo Mục Nhược.
"Nhược Nhược, anh đưa em về nhé."
Chu Kiên nói. "Muộn rồi, em về tắm nước nóng rồi thay đồ đây. Một triệu này tuy không nhiều lắm, nhưng có thể khiến mấy cô kia khó xử, trong lòng anh thấy sảng khoái!"
Mục Nhược: "Một triệu là không nhiều lắm hả?"
Cô biết nhà họ Mục giàu, nhưng nghe nói mấy năm nay hơi sa sút, chưa đến mức coi thường một triệu như vậy. Dù là thiên kim cành vàng lá ngọc cũng không thể xem tiền như rác được.
Bộ đồ hôm nay của Mục Nhược cũng là cô cố tình chọn để 'làm màu' thôi.
Cô nhớ trong nguyên tác, bố của nữ chính Hạ Vãn Vãn là người thích tiêu xài hoang phí, thường xuyên phải cầu xin Lục Bắc Thần vài chục nghìn.
Lần hào phóng nhất của nam chính là lúc tặng nhẫn kim cương cho nữ chính, trị giá mười bốn triệu, khiến cô mừng đến ngất xỉu.
"Với bọn mình thì không ít, nhưng không phải em từng nói tên chồng hờ của em đưa em một cái thẻ đen, chỉ cần em không làm phiền anh ta thì mỗi tháng quẹt hai mươi triệu cũng được sao?"
Chu Kiên nói tiếp: "Bây giờ Bắc Thần bị Hạ Vãn Vãn mê hoặc thôi, sẽ có ngày cậu ta nhận ra người cậu ta thích là em. Sau này em ly hôn, chắc chắn sẽ lấy được Bắc Thần."
Mục Nhược: "..."
Chuyện nguyên chủ có chồng, Mục Nhược suýt chút nữa đã quên mất.
Bởi vì người đó trong truyện ít xuất hiện, địa vị còn cao hơn cả nam chính. Cuối truyện, khi "bạch nguyệt quang" qua đời, người đó hoàn toàn không có cảm xúc gì, thậm chí còn giúp đỡ nam chính trong sự nghiệp, như một "ông hoàng Midas"* biến mọi thứ thành vàng.
*Ông hoàng Midas: là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp nổi tiếng cùng “bàn tay vàng”, nghĩa là bất cứ thứ gì ông chạm vào đều biến thành vàng, cụm từ này được dùng để chỉ người cực kỳ thành công trong việc kiếm tiền hoặc biến mọi dự án họ tham gia thành lợi nhuận.
Mục Nhược: "Hai mươi triệu mỗi tháng...!"
Có chồng như thế, cô dại gì mà ly hôn chứ?