Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Bình thường Mục Nhược rất ít khi mặc đồ mang phong cách Trung Hoa, đặc biệt là sườn xám như thế này lại càng chưa từng mặc.
Nhưng vóc dáng và khí chất của cô lại rất hợp để mặc sườn xám.
Chiếc sườn xám có chất vải mềm mịn, tinh xảo, toát lên vẻ sang trọng kín đáo, nó như mặt hồ nước mùa thu gợn sóng nhẹ nhàng trong gió.
Trên vải là hoa mẫu đơn thêu chỉ vàng tỉ mỉ, rực rỡ mà không rối mắt, toát lên vẻ kiêu sa, quý phái, rất hợp với khí chất kín đáo mà không kém phần phóng khoáng của cô.
Thiết kế cổ cao tôn lên chiếc cổ thon dài trắng ngần, thanh thoát của cô, hàng khuy áo cài chéo tinh xảo như những viên ngọc trai nhỏ khảm lên, toát lên nét cổ điển, tao nhã.
Chiếc sườn xám ôm sát cơ thể, khéo léo tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô. Phần eo được siết lại vừa vặn, khoe trọn vòng eo thon thả, phần tà váy hơi xòe ra, theo mỗi bước chân di chuyển, đôi chân trắng mịn lúc ẩn lúc hiện, vừa kín đáo mà lại vừa quyến rũ.
Mục Nhược búi tóc lên, cài nhẹ bằng một cây trâm ngọc phỉ thúy, vài lọn tóc mai rơi xuống bên cổ trắng, thêm chút lười biếng và thanh thoát.
Dù cô không trang điểm, gương mặt vẫn rực rỡ, dưới hàng lông mày lá liễu cong cong là đôi mắt hạnh long lanh, mỗi ánh nhìn như muốn câu hồn người khác.
Mục Nhược nói: “Ở đây không có đồ trang điểm, có lẽ tôi phải về nhà một chuyến.”
Lúc nãy cô chỉ rửa mặt bằng nước sạch, không đánh kem nền hay tô son.
Nhưng nguyên chủ vốn đã xinh đẹp sẵn, lại được chăm sóc kỹ lưỡng, nên dù không trang điểm, làn da vẫn trắng mịn không tì vết, chỉ là hơi trắng quá, thiếu chút sắc hồng.
“Không cần, bây giờ là vừa đẹp rồi.”
Phó Giản Chi biết, nếu Mục Nhược trang điểm thêm, ngược lại sẽ quá nổi bật.
“Bây giờ cũng gần đến giờ rồi, chúng ta lên nhà hàng ăn sáng trước đã.”
Nhà hàng của khách sạn ở tầng cao nhất, bữa sáng mỗi ngày đều rất phong phú.
Mục Nhược vì giữ hình tượng, cũng lo bệnh viêm dạ dày tái phát lại phải nhập viện nên trước mặt chỉ có một ly sữa và một chiếc sandwich. Thậm chí còn ít hơn của Phó Giản Chi.
Phó Giản Chi hơi nhướng mày, không biết nhớ tới điều gì, mỉm cười: “Hôm nay không có khẩu vị?”
“Ừm.” Mục Nhược uống một ngụm sữa: “Anh biết mà, tôi ngày nào cũng không có khẩu vị, bình thường ăn rất ít.”
“Mục Nhược? Sao em ở đây?”
Lục Bắc Thần dẫn Hạ Vãn Vãn tới ăn sáng, hắn vừa nhìn đã thấy Mục Nhược.
Không vì lí do gì khác, khí chất của Mục Nhược quá nổi bật.
Mục Nhược quay đầu lại.
Phó Giản Chi cũng nhìn theo.
Lúc này, Phó Giản Chi chưa từng gặp Lục Bắc Thần.
Nhưng anh biết cái tên đó, cũng biết hắn là người Mục Nhược thầm thích.
Cũng chính vì thế mà ban đầu anh mới kết hôn với Mục Nhược.
Tim Mục Nhược khẽ thắt lại.
Giờ cô tuyệt đối không thể để Phó Giản Chi biết mình chẳng còn chút cảm tình nào với Lục Bắc Thần.
Nếu để anh nhận ra, anh không chỉ sẽ nghi ngờ thân phận thật của cô mà còn có thể nghi ngờ liệu có phải cô đã phải lòng anh hay không.
Mà Phó Giản Chi là kiểu đàn ông cực ghét phụ nữ quấn lấy mình.
Hôm nay, sườn xám của Mục Nhược quá đỗi xinh đẹp, khiến mọi ánh nhìn trong phòng gần như bị hút trọn.
Lục Bắc Thần cũng bị choáng ngợp, trong lòng hắn vừa mong đợi mơ hồ, vừa có hơi khó chịu: “Em… có phải em cố tình ngồi đây đợi anh không?”
Là phụ nữ, điều đầu tiên Hạ Vãn Vãn chú ý lại là người đàn ông đối diện Mục Nhược.
Người đàn ông đó có ngoại hình và khí chất khiến người ta khó lòng bỏ qua. Ban đầu Hạ Vãn Vãn tưởng Lục Bắc Thần đã là cực phẩm trong giới đàn ông, nhưng khi thấy Phó Giản Chi cô ta mới biết, Lục Bắc Thần hoàn toàn không thể sánh với anh.
Giọng Phó Giản Chi lạnh nhạt: “Nhược Nhược, hai người này là?”
Lục Bắc Thần lúc này mới chú ý đến anh.
Ngay khi nhìn thấy Phó Giản Chi, Lục Bắc Thần lập tức đề cao cảnh giác, cảm thấy đây là người đàn ông không hề đơn giản, trông có vẻ là một nhân vật lớn.
Lục Bắc Thần mở lời: “Tôi là Lục Bắc Thần, bạn của Mục Nhược. Đây là bạn gái tôi, Hạ Vãn Vãn.”
“Lục Bắc Thần.” Phó Giản Chi lặp lại, ánh mắt hơi tối: “Phó Giản Chi. Tôi là chồng của Nhược Nhược.”
Lục Bắc Thần sững sờ.
Người đàn ông trẻ tuổi này… lại là Phó Giản Chi?
Hắn từng nghe danh đối phương đã tung hoành trên thương trường nhiều năm, xây dựng đế chế thương mại khổng lồ mà người thường khó lòng tưởng tượng nổi.
Trước đó, hắn vẫn nghĩ Phó Giản Chi là kiểu ông chú trung niên bụng bia, nhiều tiền nhưng bụng bia, béo ú.
Không ngờ đối phương lại… trẻ tuổi, đẹp trai như vậy.
Ngồi cùng Mục Nhược, hai người trông có vẻ xứng đôi vừa lứa.
Hạ Vãn Vãn cũng từng nghe người ta nói chồng Mục Nhược sở hữu tài sản hàng trăm tỷ, là ông lớn có thể làm rung chuyển cả thành phố Dung.
Trước đây, cô ta và Lục Bắc Thần nghĩ giống nhau, cho rằng Mục Nhược vì hám giàu nên gả cho một ông chú vừa già vừa xấu.
Giờ nhìn thấy… chồng Mục Nhược không chỉ đẹp trai hơn Lục Bắc Thần mà còn giàu hơn hắn, không hiểu sao, trong lòng Hạ Vãn Vãn càng thêm chua xót.
Cô ta từng nghĩ mình bắt chước Mục Nhược, cướp được người đàn ông Mục Nhược thích là cô ta đã có trong tay những điều tốt đẹp nhất.
Ai ngờ, Mục Nhược vẫn còn thứ tốt hơn nữa.
Ánh mắt Hạ Vãn Vãn vô thức nhìn sang quần áo và trang sức của Mục Nhược.
Trên cổ tay cô là chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc, trong suốt, làm nổi bật cổ tay vừa mảnh mai vừa mềm mại, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Trên cổ là chuỗi hạt ngọc lục bảo viền kim cương, không hề phô trương mà toát ra sự quý phái tiềm ẩn, cô ta càng nhìn càng thấy kinh ngạc.
Hạ Vãn Vãn vội lên tiếng: “Anh Phó, ngưỡng mộ đã lâu! Chúng tôi đều từng nghe đến tên anh. Không ngờ anh lại cưới Nhược Nhược, ban đầu chúng tôi đều rất bất ngờ, vì anh là một người đàn ông quá xuất sắc, chúng tôi cảm thấy Nhược Nhược không xứng với anh.”
Mục Nhược: “…”
Đúng là nữ chính ngây thơ, khả ái của chúng ta, mở miệng là nịnh nọt.
Phó Giản Chi thản nhiên: “Nhược Nhược là một cô gái tốt, nếu nói không xứng… thì là tôi không xứng với cô ấy mới đúng.”
Lòng Hạ Vãn Vãn càng thêm chua chát.
Cô chợt nhận ra, Phó Giản Chi so với Lục Bắc Thần còn phong độ, biết cách quan tâm đến cảm xúc của phụ nữ hơn.
Bởi vì, trước đây khi có người nói cô không xứng với Lục Bắc Thần, hắn chưa từng phản bác.
Hạ Vãn Vãn ngưỡng mộ nhìn Mục Nhược: “Nhược Nhược, quần áo và trang sức của cô đẹp thật, là anh Phó mua cho cô sao? Mua ở đâu vậy?”
Phó Giản Chi liếc một cái đã nhận ra bộ đồ trên người Hạ Vãn Vãn giống hệt bộ Mục Nhược mặc hôm qua.
Anh bâng quơ nói: “Hàng đặt may riêng, chỉ có duy nhất một bộ.”
Hạ Vãn Vãn có vẻ lúng túng. Ban nãy cô ta còn định ám chỉ Lục Bắc Thần mua cho mình một bộ giống thế, giờ xem ra là không thể.
Từ nãy đến giờ, vẻ mặt Lục Bắc Thần vẫn luôn u ám.
Hắn nhận ra ánh mắt Mục Nhược từ đầu đến cuối không hề hướng về phía hắn.
Hơn nữa, chiếc sườn xám cổ cao trên người cô che kín phần trên cơ thể cô, khiến hắn không khỏi nghi ngờ, có phải tối qua Mục Nhược và Phó Giản Chi ở khách sạn đã làm gì đó.