Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Dù ngoài miệng nói là phải để ý đến từng hành động của anh, nhưng sau khi cố cầm cự tới hai rưỡi sáng, Mục Nhược thật sự không chịu nổi nữa.


Mi mắt cô đánh nhau liên tục, đầu cứ gật gật rồi lại bừng tỉnh.


Mục Nhược tự véo mạnh vào má mình.


Không được, dù là vì hai mươi triệu, cô cũng tuyệt đối không được ngủ.


Cô chăm chú quan sát Phó Giản Chi đang ngủ say.


Thật lòng mà nói, Phó Giản Chi tuyệt đối là người đàn ông đẹp trai nhất mà Mục Nhược từng gặp.


Khi nhắm mắt, anh càng toát ra vẻ lạnh lùng, đôi mày rõ nét, ngũ quan lập thể và bờ môi mỏng khiến người ta có cảm giác anh ngây thơ vô tội.


So với Lục Bắc Thần, Phó Giản Chi có một thứ khí chất mơ hồ khó tả.


Tiếc là Mục Nhược rất tỉnh táo với tình cảnh hiện tại.


Dù anh có đẹp thế nào thì cũng không phải kiểu đàn ông có thể tùy tiện câu được.


Trong nguyên tác, tuy Phó Giản Chi được miêu tả rất ít nhưng lại rất nguy hiểm.


Anh là kiểu người đặt lợi ích lên hàng đầu, bạc tình, có thể coi hôn nhân như một cuộc giao dịch.


Vì quá giàu có, anh tiêu tiền không tiếc tay, nhưng một khi không vừa ý, anh cũng sẽ thẳng tay dồn người khác vào đường cùng.


Mục Nhược mở điện thoại lướt video, muốn dựa vào đó để không ngủ gật.


May mắn thay, tối nay thuốc không có tác dụng, ngoài việc thỉnh thoảng anh cau mày như có gì khó chịu thì không có biểu hiện gì khác.


Thấy anh ngủ rất yên, cô không hay biết mình đã gục xuống cạnh giường ngủ từ lúc nào.


Khi Phó Giản Chi tỉnh lại đã là bảy giờ sáng.


Ánh nắng rực rỡ chiếu vào từ bên ngoài, cả căn phòng phủ lên một lớp màu vàng nhạt.


Anh cảm thấy trên ngực mình như có gì đè nặng xuống, cúi xuống nhìn.


Một cô gái đang ngủ say, mái tóc đen mềm mại xõa xuống vai, gương mặt mộc trắng gần như trong suốt.


Hàng mi của Mục Nhược dài đến mức như có thể gảy vào dây đàn lòng người.


Đôi môi hồng nhạt trông… rất muốn hôn.


Không hiểu sao, ý nghĩ đó bất chợt vụt qua đầu anh.


Phó Giản Chi khẽ nhếch môi cười giễu.


Anh vốn thanh tâm quả dục, có lẽ do hôm qua bị bỏ thuốc quá liều nên đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.


Anh hơi dịch người, Mục Nhược lập tức tỉnh lại.


Vì trong đầu toàn là khoản sinh hoạt phí hai mươi triệu của tháng sau nên cô ngủ không được sâu.


Mở mắt ra, cô chạm ngay ánh mắt đang híp lại của Phó Giản Chi.


Mục Nhược giật mình.


Cô lại ngủ quên rồi.


Còn bị anh bắt gặp.


“Chào… chào buổi sáng.” Giọng Mục Nhược nhỏ xíu, đầy chột dạ.


“Cái đó… em… anh…”


Phó Giản Chi cười như không cười: “Em, anh làm sao?”


Ánh mắt Mục Nhược lướt xuống cơ bụng của anh.


Không nhiều không ít, vừa vặn tám múi rõ rệt, đường nhân ngư gợi cảm, cực kỳ hút mắt.


Mục Nhược buột miệng: “Cơ bụng của anh đẹp thật.”


Nụ cười của Phó Giản Chi hơi khựng lại, anh kéo chặt áo choàng tắm rồi bước vào phòng tắm.


Mục Nhược thở phào.


Anh không nhắc đến chuyện trừ tiền, chắc là sẽ không trừ thật.


Một lúc sau, chuông cửa khách sạn vang lên.


Mục Nhược ra mở cửa thì thấy một người đàn ông mặc vest với vẻ mặt nghiêm túc: “Cô Mục, đây là quần áo của cô và tổng giám đốc Phó.”


Mục Nhược đoán chắc là trợ lý hoặc thư ký của anh, liền nhận hai chiếc hộp lớn.


Một hộp màu hồng, một hộp màu đen.


Cô nghĩ hộp đen là của Phó Giản Chi, đặt lên giường rồi gọi vào phòng tắm: “Anh Phó, trợ lý của anh mang quần áo đến.”


Chắc anh đang tắm bên trong, có thể nghe thấy tiếng nước chảy rất rõ.


“Ừ.”


Giọng anh hơi lạnh nhạt: “Em để bên ngoài đi.”


Mục Nhược cũng không quen mặc lại đồ hôm qua.


Sau một đêm, bộ đồ cô mặc đã nhăn nhúm.


Cô mở chiếc hộp hồng của mình, bên trong là một chiếc sườn xám cổ cao quấn eo, màu sắc nhã nhặn, đường kim mũi chỉ tinh xảo, được thêu hoàn toàn bằng tay.


Hoa văn ở cổ và tay áo sống động như thật, vừa nhìn đã biết vô cùng xa xỉ.

Ngoài ra còn một chiếc hộp nhỏ hơn.


Khi mở ra, Mục Nhược không khỏi sững sờ.


Bên trong là cả một bộ trang sức hoàn chỉnh.


Trước khi xuyên vào cuốn sách này, cô từng tham dự một buổi triển lãm trang sức nên biết rõ giá trị bộ này không hề nhỏ.


Phó Giản Chi nhanh chóng bước ra, mặc bộ vest đen cao cấp, chiều cao 1m88 với khí thế bức người.


Mục Nhược: “Bộ đồ này…”


“Cho em.” Phó Giản Chi nói: “Vào trong thay đi, cả bộ trang sức cũng là của em.”


Mục Nhược tròn mắt: “Trang sức cũng cho em?!”


Khóe mắt anh thoáng ý cười: “Phần thưởng cho tối qua.”


Mục Nhược: “Em có thể hỏi nó trị giá bao nhiêu không?”


“Bốn mươi triệu.”


“… Thôi bỏ đi, đắt quá.”


Mục Nhược tự biết thân phận, hiện cô chưa có việc làm, ăn mặc đều dựa vào Phó Giản Chi, nên anh nói gì cô đều cố gắng đồng ý.


Dù sao đối phương cũng là người chu cấp, mình không thể vừa hưởng vừa chê bai.


Cô đã tính sẵn sẽ lo việc của mình sau này.


Hai mươi triệu sinh hoạt phí mỗi tháng là điều khoản trong hợp đồng hôn nhân giả, còn bộ trang sức hôm nay thì không.


Phó Giản Chi: “Không cần thì vứt đi.”


Mục Nhược: “!!!”


Mục Nhược: “Em muốn! Muốn muốn muốn!”


Phó Giản Chi bất giác bật cười, đứng qua một bên nhường đường: “Vào trong thay đồ rồi chải tóc đi, hôm nay đến nhà họ Phó. Ở đó có thể em sẽ chịu chút ấm ức, xem như nể mặt bộ trang sức này mà nhịn một chút.”


Mục Nhược gật đầu.


Chỉ cần không giết cô.


Vì món trang sức này, cô chắc chắn sẽ nhịn.


Bỏ ra chút ấm ức để đổi lấy bốn mươi triệu, bao nhiêu người mơ còn không được.


Tuy vậy, so với cách Phó Giản Chi nói chuyện toàn con số hàng chục triệu, Mục Nhược bắt đầu nghi ngờ về giá cả thực tế của thế giới này.


Giới siêu giàu đều xa xỉ thế sao?


Cô nhớ rõ nam chính Lục Bắc Thần trong truyện đa phần chỉ tặng Hạ Vãn Vãn trang sức vài chục nghìn.


Bộ váy và trang sức y hệt ngày hôm qua cũng chỉ hơn chín vạn, vậy mà Hạ Vãn Vãn đã đắc ý lắm, vì trước đây Lục Bắc Thần hiếm khi mua cho cô ta bộ đồ đắt tiền như vậy.


Nam chính Lục Bắc Thần và Phó Giản Chi chỉ cách nhau một bậc về đẳng cấp, vậy mà sự đối đãi lại khác nhau đến thế.


Mục Nhược thay bộ sườn xám rồi đeo trang sức, buộc hết mái tóc dài lên.


Khoảnh khắc cô bước ra, ánh mắt Phó Giản Chi hơi dừng lại trên người cô.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo