Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Lục Bắc Thần ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã lập tức rời khỏi nhà hàng.


Hạ Vãn Vãn thấy vậy liền vội vàng đuổi theo: “Bắc Thần! Bắc Thần! Anh đợi em với!”


Bước chân Lục Bắc Thần khựng lại, lập tức dừng bước.


Hạ Vãn Vãn vô cùng tủi thân: “Em còn chưa ăn sáng mà, sao anh lại đi ra ngoài thế này?”


Lục Bắc Thần mặt mày u ám, chẳng nói câu nào.


Khi hai người ở bên nhau, phần lớn thời gian đều là Hạ Vãn Vãn dỗ dành Lục Bắc Thần.


Dù sao thì thân phận của Lục Bắc Thần là tổng giám đốc, là cậu chủ của nhà họ Lục. Nếu Hạ Vãn Vãn không chiều chuộng hắn, sẽ có rất nhiều phụ nữ khác sẵn sàng chiều chuộng hắn.


Hạ Vãn Vãn tủi thân: “Có phải anh vẫn chưa quên Mục Nhược không? Nhìn thấy Mục Nhược và chồng cô ấy ăn cơm cùng nhau, có phải anh rất ghen không?”


Lục Bắc Thần hừ lạnh một tiếng: “Không có.”


“Vậy ý anh là gì?” Mắt Hạ Vãn Vãn lập tức đỏ lên.


“Em biết em chẳng qua chỉ là người thay thế của Mục Nhược, nếu anh thích Mục Nhược thì anh quay lại tìm cô ấy đi.”


Nhìn dáng vẻ đáng thương, yếu đuối của Hạ Vãn Vãn, Lục Bắc Thần lập tức cảm thấy xót xa.


Cái người phụ nữ Mục Nhược kia sáng nắng chiều mưa, thay lòng như thay áo, có gì mà tốt chứ.


Người trước mắt này mới là người xứng đáng để anh thương.


Huống chi, Hạ Vãn Vãn cũng không kém Mục Nhược bao nhiêu, thậm chí nhiều phương diện còn xuất sắc hơn cả Mục Nhược.


Lòng Lục Bắc Thần trống rỗng, vội ôm Hạ Vãn Vãn vào lòng: “Được rồi, đừng giận nữa, chúng ta đi ăn sáng thôi.”


Mục Nhược nhìn bóng lưng Lục Bắc Thần khuất dần, giả vờ thẫn thờ như thất vọng.


Dù thế nào đi nữa, ở trước mặt Phó Giản Chi, cho dù là giả vờ, cô cũng phải giả vờ như mình thích Lục Bắc Thần.


Phó Giản Chi cười nhạt: “Anh ta chính là người cô thích à?”


Mục Nhược gật đầu: “Chúng tôi đã quen biết nhiều năm rồi.”


“Rất bình thường.” Phó Giản Chi thẳng thừng đánh giá: “Cô xinh đẹp như vậy mà mắt nhìn đàn ông lại quá kém.”


Mục Nhược: “…”


Mục Nhược nghẹn lời.


Nếu những người đàn ông khác mà nhận xét về Lục Bắc Thần như thế thì cô còn có thể nói “Ếch ngồi đáy giếng bình phẩm nhân loại” hay “dân thường chê bai soái ca”.


Nhưng Phó Giản Chi nói Lục Bắc Thần rất bình thường… lại nghe vô cùng có lý.


Dù sao thì bản thân Phó Giản Chi, bất kể ngoại hình hay địa vị, đều vượt trội hơn Lục Bắc Thần quá nhiều.


Có điều, việc Phó Giản Chi vẫn có thể cười và thảo luận chuyện này với cô, đủ để thấy anh thực sự không có chút ý nào với mình.


Chẳng trách trong nguyên tác, Mục Nhược, dù là vợ của Phó Giản Chi nhưng khi cô bị Lục Bắc Thần và Hạ Vãn Vãn hại chết, Phó Giản Chi vẫn có thể bình tĩnh cất nhắc Lục Bắc Thần lên làm việc cho mình.


Ăn sáng xong, Phó Giản Chi đứng dậy: “Đi thôi.”


Mục Nhược đi theo anh lên chiếc Bentley màu đen của anh.


Suốt đường đi, Phó Giản Chi chỉ lái xe, không nói một lời.


Mục Nhược có thể nhận ra rằng bề ngoài anh thể hiện là một người phong độ, nhã nhặn, đối với phụ nữ cũng ôn hòa lễ độ.


Nhưng có những lúc lại để lộ ra bản chất lạnh lùng của mình.


Nửa tiếng sau, họ đã đến nhà họ Phó.


Mục Nhược vô tình ngủ gật trên xe, điều hòa trong xe quá lạnh khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, mơ màng mở mắt.


Phó Giản Chi dừng xe, mở cửa: “Xuống đi.”


Mục Nhược theo anh bước xuống.


Lúc này, Mục Nhược mới ý thức được nhà họ Phó không hề tầm thường.


Biệt thự nhà họ Phó tựa vào núi, hướng ra sông, như thể bước ra từ tranh thủy mặc truyền thống Trung Hoa, toát lên khí chất độc đáo và sự sâu lắng của văn hóa. Tường ngoài biệt thự dùng đá tự nhiên và gỗ nguyên bản, màu sắc trầm ấm, vân gỗ rõ rệt, làm nổi bật vẻ cổ kính và trang trọng của thời gian.


Cô theo Phó Giản Chi đi vào cổng, thứ đầu tiên đập vào mắt là bức bình phong mang phong cách thời Minh – Thanh. Trong sân, lối đi quanh co uốn khúc, cảnh quan thay đổi theo mỗi bước chân, với hòn non bộ, suối chảy, trúc xanh, tùng biếc, tạo nên khung cảnh vườn Giang Nam “tuy do người làm mà như trời sinh”. Bốn mùa hoa cỏ bao quanh hồ cá trong veo, cá chép thong dong bơi lội, tạo nên sự hài hòa giữa tĩnh và động.


Mục Nhược mặc sườn xám, đi bên cạnh Phó Giản Chi, khá hợp với khung cảnh xung quanh.


“Anh Phó, tôi…”


“Trước mặt người khác thì gọi tên tôi.”


Phó Giản Chi cắt ngang lời cô.


Mục Nhược vội sửa: “Phó Giản Chi, tôi không quen với người nhà họ Phó lắm.”


Phó Giản Chi cười nhạt: “Trí nhớ của cô kém vậy sao? Tháng trước chúng ta vừa tới một lần, lần này cũng là những người đó.”


Mục Nhược: “À, à… đúng rồi, tháng trước chúng ta có đến.”


Nguyên tác chắc chắn sẽ không viết mấy chuyện vặt vãnh thế này.


Mục Nhược thật sự không biết nguyên chủ tháng trước đã xảy ra chuyện gì.


Phó Giản Chi nhìn vẻ chột dạ của cô, ánh mắt tối lại.


Lần trước anh đưa Mục Nhược đến đây, là lúc hai người kết hôn.


Mục Nhược quả thật không quen biết nhiều người nhà họ Phó.


Nhưng trêu chọc cô thì cũng giống như trêu một con mèo hoang bên đường, quả là một việc khá thú vị.


Người giúp việc của nhà họ Phó đã bước tới, ai cũng mặc đồng phục đen đồng nhất, trông rất nghiêm chỉnh, khách khí gọi một tiếng: “Cậu cả.”


Mục Nhược nghe họ nói chuyện cứ như đang diễn kịch, còn nghi ngờ liệu họ có giống phim truyền hình mà gọi mình là “Cô cả” hay không.


May mà không có cảnh lúng túng ấy, những người này cũng giống như quản gia Lý, đều gọi cô là “cô Hứa”.


Mục Nhược đi theo Phó Giản Chi vào trong.


Nội thất bên trong sử dụng rất nhiều hoa văn chạm rỗng, cửa sổ chạm khắc, cột gỗ điêu khắc và các yếu tố mang phong cách Trung Hoa điển hình.


Trần phòng khách cao, treo một chiếc đèn lồng cung đình lộng lẫy, chụp đèn dệt bằng tơ vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp và yên tĩnh, chiếu xuống bộ bàn ghế gỗ đỏ, mỗi món đồ đều thể hiện tay nghề tinh xảo và bề dày lịch sử.


Trên tường treo các cuộn thư pháp của các danh gia, hương mực lan tỏa, thể hiện phong thái nho nhã của một gia tộc thư hương.


Một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc sườn xám đen, đang ngồi trên ghế, tay bưng chén trà, có một cô gái trẻ mặc váy trắng đứng bên.


Nhìn dáng vẻ người phụ nữ đó, Mục Nhược đoán chắc bà ta là mẹ của Phó Giản Chi.


“Giản Chi, con về rồi.” Chu Nhạn Hủy mỉm cười hòa nhã với Phó Giản Chi, liếc sang Mục Nhược: “Ồ, con cũng đến à.”


Nghe giọng đã biết bà ta không thích mình.


Quả nhiên, quan hệ mẹ chồng – nàng dâu bao giờ cũng là thứ khó xử lý nhất.


Phó Giản Chi lạnh nhạt gật đầu: “Ông nội đâu ạ? Con nghe nói sức khỏe ông dạo này không tốt.”


“Ông ấy sáng sớm đã ra ngoài câu cá rồi, trưa mới về.” Chu Nhạn Hủy mỉm cười: “Phòng của con lúc nào cũng có người quét dọn, về nghỉ ngơi trước đi. Mục Nhược, con đã là vợ của Giản Chi thì phải chăm sóc nó cho tốt, sớm sinh cho nó một đứa con trai, biết chưa?”


Mục Nhược thầm nghĩ đây đúng là gia tộc phong kiến, nhưng tay đang cầm tiền Phó Giản Chi đưa, cô không thể không gật đầu.


Phó Giản Chi vẫn lạnh nhạt: “Nhược Nhược còn trẻ, chuyện sinh con không vội. Bà nội, chúng con về phòng nghỉ trước.”


Mục Nhược kinh ngạc.


Người phụ nữ này làm mẹ Phó Giản Chi, cô đã thấy quá trẻ rồi.


Không ngờ lại là… bà nội của anh.


Giới nhà giàu chăm sóc bản thân đỉnh vậy sao?


Cô còn chưa kịp phản ứng, Phó Giản Chi đã nắm lấy tay cô.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo