Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
14
Tối hôm đó, vừa về đến nhà, Kim Minh chưa kịp thay giày đã nhào thẳng vào người tôi.
Tôi đẩy anh ra:
“Đi tắm đi, dơ chết được.”
Kim Minh bĩu môi tỏ vẻ không vui:
“Vậy em hôn anh một cái, anh mới chịu đi.”
Tôi hôn lên môi anh một cái:
“Đi nhanh lên.”
Kim Minh đặt điện thoại lên bàn, rồi xoay người vào phòng tắm.
Tôi đang xem TV đến đoạn cao trào thì điện thoại của anh reo liên tục.
Sợ có chuyện gấp, tôi liền cầm lên xem thử.
Là tin nhắn từ anh bạn thân Trần Thành của Kim Minh:
【Anh em này, cậu thật sự quyết định ở bên cậu ấy rồi à?】
【Dạo trước cậu còn vì "Bạch Nguyệt Quang" của mình mà sống dở chết dở, sao giờ lại đột nhiên buông bỏ được vậ?】
【Dù Giang Dương thực sự rất giống người đó, nhưng tôi thấy cậu ấy là người tốt, đừng chơi cái trò “thế thân” đó nhé.】
【Nếu cậu không thích, thì làm ơn chia tay càng sớm càng tốt được không?】
Bạch Nguyệt Quang?
Thế thân?
Tôi giống người kia lắm à?
Vậy nên... thực ra tôi chỉ là người thay thế?
Đúng là kịch bản cẩu huyết không thể tưởng tượng nổi.
Cảm giác như có ai đó bóp chặt cổ tôi, không thể thở nổi.
Nhưng rất nhanh tôi lấy lại bình tĩnh, có thể chỉ là hiểu lầm thôi?
Tôi nhắn trả lời Trần Thành:
【Sao anh lại nghĩ tôi coi cậu ấy là thế thân? Chẳng lẽ tôi không thể thật lòng thích Giang Dương sao?】
Trần Thành gần như trả lời ngay lập tức:
【Anh em, tụi mình lớn lên cùng nhau, tôi còn không hiểu cậu sao? Hồi nhỏ cậu thích cái người mà cậu gọi là “anh trai đã bên suốt một năm” đó, đến giờ vẫn chưa quên được.
Biết bao người tốt hơn, đẹp trai hơn, tài giỏi hơn Giang Dương từng tỏ tình với cậu, mà cậu chẳng hề rung động. Nhưng chỉ cần người giống “anh trai” đó xuất hiện, cậu lập tức động lòng. Cậu dám nói là không vì cậu ấy giống người kia đến chín phần? Tôi không chắc cậu có yêu cậu ấy thật không, nhưng tôi chắc chắn rằng, nếu người trong lòng cậu quay về, cậu sẽ lập tức bỏ Giang Dương. Nói thật, tôi bây giờ hối hận lắm, lúc cậu đau lòng vì nghĩ Giang Dương thích người khác, tôi không đành lòng, còn xúi cậu tiếp cận cậu ấy, quyến rũ cậu ấy. Tôi tưởng là không thành, ai ngờ lại thành thật. Bây giờ nghĩ lại, tôi hối hận muốn chết. Làm ơn nghe tôi một lần, tụi mình không phải người cặn bã, càng không phải loại mất hết nhân tính. Trước khi mọi chuyện không thể cứu vãn, hãy mau chóng nói rõ với cậu ấy, coi như tôi xin cậu đấy.】
Cả người tôi như rơi xuống hầm băng, tay chân lạnh toát, da đầu tê rần.
Tôi đợi Kim Minh bước ra từ phòng tắm, cố gắng giữ giọng bình thản:
“Kim Minh, anh không có gì muốn nói với em à?”
Anh đang lau tóc thì khựng lại:
“Nói gì cơ?”
Tôi vẫn giữ giọng bình tĩnh:
“Ví dụ như… anh có phải từng có một Bạch Nguyệt Quang?”
Anh hơi sững người, rồi khẽ gật đầu:
“Ừ, đúng là có.”
“Vậy… anh còn thích người đó không?”
Lúc ấy tôi đã căng thẳng đến mức khó thở, mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Tôi rất rất muốn nghe anh nói: “Không thích nữa.”
Nhưng anh lại nói: “Thích.”
Sợi dây cuối cùng trong lòng tôi đứt phựt.
Hóa ra những gì Trần Thành nói… đều là sự thật.
Tôi không để tâm chuyện Kim Minh có Bạch Nguyệt Quang, nhưng tôi để tâm việc anh vẫn còn yêu người đó, và coi tôi như thế thân.
Tôi ngửa đầu, ép bản thân không rơi nước mắt:
“Vậy là… anh còn thích thật đấy.”
Anh gật đầu nghiêm túc:
“Ừ, anh vẫn thích.”
Tôi cười khẩy, trán nổi gân xanh, nghiến răng:
“Anh cũng thật là chung tình đấy. Tình cảm sâu nặng quá rồi nhỉ.”
Nhưng dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà anh dùng tôi để thay thế người khác?
Tôi giơ tay tát anh một cái thật mạnh, tiếng vang dội cả căn phòng, tay tôi tê rần.
Kim Minh sững sờ, nhìn tôi không thể tin nổi:
“Anh đã làm gì sai chứ?”
“Là lỗi của tôi.”
“Tôi sai vì đã yêu một tên khốn như anh, một kẻ dối trá.”
Tôi hít sâu một hơi:
“Chia tay đi.”
Nói xong, tôi không cho anh cơ hội phản ứng, quay người bỏ chạy.
Tôi sợ nếu còn ở lại một giây nữa… tôi sẽ không kiềm được mà muốn giết anh ta.
15
Từ nhà Kim Minh chạy ra, tôi cứ thế chạy thục mạng.
Chạy đến mức toàn thân rã rời, khó thở, không nhấc nổi chân, tôi mới dừng lại.
Tôi rất muốn khóc, nhưng dù cố thế nào cũng không thể rơi nước mắt.
Tôi cười giễu bản thân: “Có lẽ kiếp trước tôi đã làm điều gì thất đức, nên ông trời mới trừng phạt tôi như vậy. Tôi cứ tưởng mình sắp hạnh phúc rồi.”
Nhưng mà thôi, buồn cũng được gì, khóc thì sao, có thay đổi được gì đâu?
Tôi định ngày mai đợi Kim Minh đi làm rồi về thu dọn đồ đạc, nên tìm một nhà nghỉ gần đó để qua đêm.
Nửa đêm, chuông cửa vang lên, tôi tưởng là nhân viên khách sạn.
Mở cửa ra nhìn — là Kim Minh.
Mắt anh đỏ hoe, gương mặt đầy vẻ tủi thân: “Anh đã nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu được rốt cuộc mình sai ở đâu. Giang Dương, anh làm gì sai sao? Nếu anh sai, anh xin lỗi, em cho anh cơ hội sửa sai có được không? Anh nhất định sẽ sửa, xin em đừng bỏ rơi anh, đừng rời xa anh, anh cầu xin em đấy.”
Không đợi tôi phản ứng, anh ép tôi vào tường, hôn tôi thật mạnh.
Hôn xong, anh cắn môi tôi một cái thật đau.
Tôi đau đến mức phải hít một hơi lạnh.
Kim Minh nhìn thẳng vào mắt tôi, có chút thất vọng:
“Giang Dương, hay là… em thật sự không hề thích anh?”
Tôi trả lời với giọng buồn bã:
“Không phải không thích.”
Ánh mắt anh cháy bỏng:
“Vậy thì tại sao?”
Trong lòng anh thì đang vừa gào vừa khóc:
【Tại sao? Tại sao chỉ tắm có một lúc mà ra đã bị vợ tát rồi chia tay?】
【Vợ sao em lại tàn nhẫn thế? Em đừng chia tay anh mà, anh yêu em mà, vợ ơi.】
Sau một hồi do dự, tôi hỏi anh:
“Nếu anh còn thích người kia, tại sao lại ở bên em?”
Kim Minh bỗng phì cười, rồi vùi đầu vào hõm cổ tôi:
“Vậy ra… em đang ghen?”
Tôi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Tôi không để tâm việc anh từng có Bạch Nguyệt Quang, nhưng tôi để tâm việc trong lòng anh vẫn còn người đó, càng để tâm việc anh xem tôi là thế thân.
Chỉ cần nghĩ đến việc anh yêu tôi chỉ vì khuôn mặt giống người kia, tim tôi như bị dao đâm từng nhát.
Nhưng trong lòng Kim Minh lại thở phào:
【May quá, may quá, vợ chỉ đang ghen thôi, không phải là không còn yêu anh.】
【Chỉ cần vẫn còn yêu anh, thì mọi chuyện đều giải quyết được.】
Kim Minh kéo tay tôi, đặt lên mặt mình:
“Em có thấy... quen quen không?”
Tôi ngơ ngác:
“Quen… gì cơ?”
Anh như không cam lòng, lại kéo tay tôi chạm lên má anh lần nữa:
“Giờ thì sao?”
Tôi bật cười: “Anh rốt cuộc muốn nói gì vậy?”
Kim Minh bỗng như quả bóng xì hơi, cả người mất sức sống, lưng cũng khom xuống:
“Xem ra… em thật sự không nhớ anh rồi.”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, cho tôi xem một tấm ảnh.
Tôi trợn tròn mắt: “Sao anh có được ảnh hồi nhỏ của em?”
Anh nhìn tôi đầy dịu dàng:
“Bởi vì anh chính là cậu bé hay khóc trong công viên Kim Thành năm đó.”
Lúc ấy tôi mới chợt nhớ ra, thì ra tôi và Kim Minh đã quen nhau từ trước đó rồi.
Lần đầu gặp Kim Minh là khi tôi 15 tuổi, còn anh chỉ mới 12.
Hôm đó, ba mẹ Kim Minh trên đường từ xa về tổ chức sinh nhật cho anh thì xảy ra tai nạn xe, cả hai mất ngay tại chỗ.
Anh buồn bã, đến công viên mà ba mẹ hay đưa anh đến chơi, ngồi một mình.
Còn tôi, vì bị ba mẹ ghét bỏ, cũng buồn nên chạy ra ngoài hít thở không khí.
Anh thì khóc, tôi an ủi anh, anh ngừng khóc, tôi thì lại khóc.
Anh hỏi tôi:
“Anh ơi, sao anh lại khóc?”
Tôi trả lời:
“Anh rất tệ, không ai thích anh cả.”
Anh nắm tay tôi, gương mặt nghiêm túc:
“Em thích anh.”
Sau hôm đó, chúng tôi bắt đầu quen thân, ngày nào cũng hẹn nhau gặp ở công viên.
Cho đến một ngày, tôi bỗng nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh...