Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
16
Kim Minh hỏi tôi:
“Lúc đó vì em lại biến mất vậy, em đã đi đâu vậvậy?”
Nụ cười của tôi khựng lại trên môi:
“Có thể… không trả lời được không?”
Anh cười nhẹ:
“Được chứ, nhưng anh phải hôn em một cái.”
Nói xong, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Nghe thấy tiếng lòng đầy xấu hổ của anh, tôi bật cười.
Một lúc lâu sau, tôi nói:
“Kim Minh, thật ra… em có thể nghe được tiếng lòng của anh.”
Anh sững người:
“Gì cơ?”
【Nghe được tiếng lòng là sao chứ?】
【Vậy mấy câu tán tỉnh vừa nãy em đều nghe thấy hết rồi à?!】
Tôi gật đầu:
“Ừ, em nghe hết rồi.”
Gương mặt anh lập tức đỏ bừng:
【Aaaa chết mất, xấu hổ muốn độn thổ luôn, hình tượng của tôi tiêu rồi…】
【Như thế này em ấy có ghét mình không?】
Tôi dịu dàng nói:
“Không đâu, dễ thương lắm. Em rất thích.”
Kim Minh vui đến mức như phát điên, ôm lấy tôi xoay vòng vòng:
【Vợ nói thích mình! Vợ thích mình! Trời ơi hạnh phúc quá!】
Tối hôm đó, tôi và Kim Minh ngủ ở khách sạn. Anh ôm tôi thật chặt trong vòng tay.
Tôi hỏi anh:
“Tại sao anh lại thích em?”
“Nếu anh nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên, em có tin không?”
Tôi tin. Bởi vì… tôi cũng vậy.
Nhớ hôm đi tìm việc, tôi đã đến rất nhiều chỗ, nhưng chỗ nào cũng từ chối vì tôi không có kinh nghiệm.
Chỉ có Kim Minh chủ động đưa danh thiếp cho tôi, nói anh đang thiếu một trợ lý, lương tháng ba mươi tám triệu, nếu tôi quan tâm thì có thể đến công ty phỏng vấn.
Anh có ngoại hình rất thu hút, ngay cái nhìn đầu tiên tôi đã thích anh rồi.
Nhưng khi thấy cái tên "Kim thị" và chức vụ ghi trên danh thiếp, tôi nghĩ anh là kẻ lừa đảo.
Nhìn vẻ ngoài còn trẻ hơn tôi, sao có thể là tổng giám đốc Kim thị?
Tôi không nghĩ ngợi gì, tiện tay ném danh thiếp vào thùng rác. Nhưng không ngờ lại bị anh bắt gặp.
Anh cười nói:
“Sao thế? Sợ tôi là lừa đảo à?”
Tôi có hơi lúng túng.
Anh liền hướng dẫn tôi tìm kiếm tên anh trên mạng.
Và quả thật… anh có thật.
Anh lại cười hỏi:
“Giờ tin rồi chứ?”
Anh rõ ràng nhỏ hơn tôi ba tuổi, vậy mà đã trở thành ông chủ của một công ty lớn.
Nhìn lại bản thân, tôi vẫn đang rải đơn khắp nơi, không đâu nhận, liên tục bị từ chối.
Anh thật xuất sắc, khiến tôi thấy bản thân thật kém cỏi.
Anh an ủi tôi:
“Chỉ cần em theo tôi làm việc chăm chỉ, sau này em còn giỏi hơn tôi.”
Nhìn khuôn mặt điển trai của anh, tôi không thể không tin.
Thế là hôm sau, tôi đến công ty phỏng vấn, rất thuận lợi trở thành trợ lý của anh.
Tôi thích anh, nhưng luôn giấu kín tình cảm ấy trong lòng.
Lúc này, tôi mới chợt nhận ra:
“Vậy là khi đó anh đã nhận ra em rồi?”
Anh ngẩng cao đầu, nói với vẻ kiêu ngạo:
“Đúng vậy, chỉ một ánh nhìn, anh đã nhận ra em rồi. Anh có giỏi không?”
Tôi có chút nghi ngờ:
“Vậy tại sao anh không nói sớm?”
Giọng anh hơi buồn:
“Vì em đã quên anh rồi. Khi đó em đột nhiên biến mất, anh sợ em cũng không muốn gặp lại anh nữa.”
Chẳng trách lúc ấy tôi thấy anh có vẻ rất xúc động, nhưng lại nghĩ là mình tưởng tượng.
Tôi chạm trán mình vào trán anh, nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt anh.
Tôi nói: “Em yêu anh.”
Anh đáp lại: “Anh cũng yêu em.”
Kim Minh đã chuẩn bị một màn cầu hôn hoành tráng.
Bóng bay màu hồng, hoa hồng trắng, một chiếc nhẫn kim cương lớn, và anh quỳ một gối trước mặt tôi:
“Giang Dương, anh yêu em. Hãy lấy anh nhé!”
Không gian xung quanh im phăng phắc, rồi ngay sau đó là tiếng reo hò vang trời:
“Ở bên nhau đi! Ở bên nhau đi!”
Kim Minh nhìn tôi đầy yêu thương.
Tôi cảm nhận được anh đang rất hồi hộp.
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị mở miệng trả lời, thì bị gián đoạn:
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi cũng không đồng ý.”
“Tôi càng không đồng ý.”
Quay đầu lại nhìn là ba tôi, mẹ tôi và em trai tôi.
Kim Minh lập tức đứng dậy, che chắn trước mặt tôi.
Thấy anh bảo vệ tôi như vậy, ba tôi bỗng bật cười lạnh:
“Cậu bảo vệ nó như vậy, vậy cậu có biết nó năm 16 tuổi đã xảy ra chuyện gì không?”
Kim Minh nhìn tôi, thấy sắc mặt tôi tái nhợt, liền ôm chặt lấy tôi.
Anh ra hiệu cho người bên cạnh đuổi ba mẹ tôi đi.
Nhưng — vẫn không kịp…
17
Ba tôi lớn tiếng hét lên:
“Nó năm mười sáu tuổi đã bị một người đàn ông cưỡng hiếp!”
Nghe đến hai chữ “cưỡng hiếp”, tôi như bị rút cạn sức lực, cả người mềm nhũn ngã ra sau, may mà Kim Minh kịp đỡ lấy tôi.
Ba tôi nói không sai, nhưng người đàn ông đó chưa kịp làm gì tôi. Tôi đã cắn đứt một cái tai của ông ta, còn ông ta thì đánh gãy ba cái xương sườn của tôi.
Lúc họ đến nơi, tôi nằm trên mặt đất với quần áo xộc xệch, nên tất cả đều lầm tưởng rằng tôi đã bị cưỡng hiếp.
Tôi không biết Kim Minh sẽ nghĩ thế nào khi biết chuyện này. Nếu anh để bụng, tôi cũng sẽ không trách anh.
Dù sao thì đến giờ tôi vẫn thấy ghê tởm mỗi khi nhớ lại chuyện đó.
Nhưng giây tiếp theo, Kim Minh lại nắm lấy tay tôi, rồi nói:
“Hai người là ba mẹ của Giang Dương, theo lý thì tôi cũng nên gọi hai người là ba mẹ… nhưng tôi không muốn. Tôi không thể gọi những người từng tổn thương chính con của mình là ba mẹ. Hai người có thể hỏi hết mọi bậc cha mẹ đang có mặt ở đây, xem họ đối xử với con mình thế nào? Có ai giống như hai người, đâm sau lưng chính con của mình không?”
“Tại sao chuyện đó lại xảy ra với Giang Dương? Hai người rõ hơn ai hết! Chỉ vì muốn cho con út ăn riêng một mình, nên đã đem đứa bé mười sáu tuổi gửi cho một gã đàn ông mới quen chưa đến ba ngày. Hai người có biết rõ người đó là ai không? Có hiểu rõ gì về hắn không mà dám giao con trai mình cho hắn? Còn nữa, chính hai người là người đã nói cho hắn biết chuyện Giang Dương thích con trai, nên hắn mới nảy sinh tà ý với em ấy. Sai là ở hai người, không phải ở Giang Dương!”
Thì ra… anh biết hết mọi chuyện.
Tôi biết mình thích con trai từ năm mười bốn tuổi, lúc đó tôi đọc một cuốn truyện tranh về tình yêu giữa hai người đàn ông.
Ngay từ lúc đó, tôi đã nhận ra mình khác biệt với những đứa con trai khác.
Ba mẹ tôi phát hiện ra là nhờ mấy cuốn manga tôi giấu dưới gối. Họ mắng tôi là ghê tởm, là đồ điên.
Nhưng tôi không ngờ họ lại nói với một kẻ biến thái rằng tôi thích con trai.
Trước đây tôi từng nghĩ đó là một tai nạn, giờ thì tôi không chắc nữa. Là vô tình hay cố ý, chuyện này cần được điều tra rõ ràng.
Kim Minh liếc nhìn tôi một cái, nắm chặt tay tôi, khẽ nói:
“Em à, cả đời này anh cũng sẽ không buông tay em.”
Sau đó, anh quay sang nói với ba mẹ tôi:
“Hai người hờ hững với em ấy, rồi lại liên tục đâm dao vào tim em ấy. Em ấy là con người, cũng có máu thịt, biết buồn, biết đau. Em ấy chỉ muốn được yêu thương, được quan tâm. Em ấy đã nỗ lực biết bao nhiêu, chẳng lẽ hai người không thấy sao? Em ấy rất mạnh mẽ, rất dũng cảm. Em ấy không sợ người ngoài đâm lén sau lưng, cái mà em ấy sợ… là chính ba mẹ mình lại là người đầu tiên đâm vào tim em ấy. Nỗi đau xé lòng đó, những người như hai người – không có tim, không có phổi – không bao giờ hiểu được. Thật khiến người ta buồn nôn.”
“Hôm nay tôi tuyên bố rõ ràng: từ nay về sau, Giang Dương là vợ của tôi, là người tôi yêu nhất, là báu vật của tôi. Những gì hai người không cho được, tôi sẽ cho em ấy. Cả đời này tôi sẽ chăm sóc cho em ấy. Nếu ai dám tổn thương đến một sợi tóc của em ấy, tôi sống chết không tha. Dù có phải đánh đổi cả nhà họ Kim, tôi cũng bắt hai người trả giá.”
Lúc đó ánh mắt anh Kim Minh vô cùng dữ dội, giọng nói lạnh như băng, cả người toát ra khí thế đáng sợ.
Nhưng trong mắt tôi, anh không hề đáng sợ chút nào. Anh chính là vị anh hùng cưỡi mây ngũ sắc đến để cứu rỗi cuộc đời tôi.
Tôi vừa sinh ra đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ, sau đó lại bị cha mẹ nuôi vứt bỏ.
Ngay từ khi sinh ra, vận mệnh của tôi đã định là gập ghềnh, trắc trở.
Tôi vốn đã không còn hy vọng gì với cuộc đời này nữa… nhưng rồi tôi gặp được Kim Minh lúc nhỏ.
Chỉ vì một câu “anh thích em” của anh, tôi đã có đủ dũng khí để sống tiếp.
Và vì Kim Minh của hiện tại, tôi đã biết được thế nào là tình yêu, biết rằng mình cũng xứng đáng được yêu thương.
Tôi nói:
“Cảm ơn anh, Kim Minh.”
Ba mẹ tôi kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh lại hoàn toàn không để tâm đến quá khứ của tôi.
Mẹ tôi la lớn:
“Cậu không để bụng, nhưng ba mẹ cậu chưa chắc! Chúng tôi sẽ nói hết với ba mẹ cậu!”
Kim Minh chỉ cười:
“Cứ việc nói đi. Nhưng có điều… hai người phải xuống dưới đất mới gặp được họ. Nếu không thì tiện đây tôi tiễn hai người đi sớm nhé? Tôi sẽ bảo với ba mẹ tôi, nhờ họ ra đón trước.”
Ba mẹ tôi tin vào thần thánh, ma quỷ. Nghe Kim Minh nói vậy, cả hai hồn vía lên mây, sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Tôi bước lên ôm chặt lấy anh, nói:
“Hôm đó hắn không làm được gì. Hắn đánh gãy ba cái xương sườn của em, còn em thì cắn đứt một cái tai của hắn.”
Kim Minh ôm tôi đầy xót xa, nói:
“Anh biết, em giỏi lắm… thật sự rất giỏi.”
Sau này, vào ngày cưới của chúng tôi, tôi đã giao bằng chứng phạm tội của ba mẹ mình cho cảnh sát.
Chuyện năm đó không phải tai nạn.
Họ đã bán đứng tôi chỉ vì mười ngàn tệ, đẩy tôi vào miệng cọp.
Tôi chịu khổ là vì họ, vậy thì họ cũng đừng mong sống yên.
Đám cưới rất long trọng, toàn là những bạn bè cũ của ông nội Kim Minh đều là những người có địa vị, có tiếng nói.
Nhưng khi buổi lễ mới đi được một nửa, ba mẹ tôi lại dắt em trai tôi đến phá đám.
Chỉ có điều… họ còn chưa kịp bước vào, thì đã bị cảnh sát bắt đi.
Họ vừa khóc vừa kêu oan, nhưng chứng cứ rành rành, họ không thể chối cãi.
Lúc trao nhẫn, Kim Minh bật khóc. Anh nói:
“Cuối cùng cũng được như ý nguyện.”
Tôi cũng vậy.
Hơn nữa…
Cuộc đời sau này của tôi sẽ tràn đầy ánh sáng.
(Toàn văn hoàn)
Tác giả: 喜甜乐呵呵 (Hỉ Điềm Lạc Ha Ha)