Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

10
Chúng tôi nhìn nhau, tôi thấy trong mắt Kim Minh đầy vẻ bất lực, xem ra tất cả chuyện này đúng là chiêu trò riêng của ông cụ Kim.

Ông đã lớn tuổi mà vẫn lo chuyện đại sự của cháu trai như vậy, đúng là hao tâm tổn trí.

Tôi không nhịn được bật cười.
Kim Minh lắc đầu bất đắc dĩ, rồi cũng cười ngu ngơ theo tôi.

Cười chán rồi, anh liếc nhìn tôi, giọng nhàn nhạt:
"Cười đủ chưa?"
Tôi lau nước mắt, hít mũi:
"Đủ rồi."

Anh liếc nhìn chiếc giường, bất lực hỏi:
"Giờ phải làm sao đây?"

Bề ngoài thì Kim Minh tỏ ra dửng dưng, như thể không có gì quan trọng, chẳng để tâm gì hết. Nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt, phấn khích xen lẫn hồi hộp:

【Vợ mau nói là muốn ngủ cùng tôi đi…】
【Trời ơi, con chưa cầu xin ai bao giờ, nhưng lần này con xin người, cho vợ con nói là muốn ngủ với con…】

Tôi nhớ anh từng nói, cầu trời không bằng cầu mình, vận mệnh nằm trong tay mình.
Không ngờ giờ lại có ngày anh tha thiết khẩn cầu ông trời vì một mong ước như vậy.
Vừa thấy buồn cười, vừa thấy đáng yêu.

Thế nhưng tôi còn chưa kịp trả lời, anh đã thở dài một hơi, tự nhún nhường:
"Hay là… tôi nằm dưới sàn vậy?"

Tôi chỉ nghe thấy tiếng thở dài trong đầu anh:

【Haizz, được ngủ chung một phòng với vợ chắc đã là mộng tưởng rồi, nhưng chí ít cũng được nằm cạnh…】

【Nhưng mà tôi thật sự rất muốn ngủ với vợ.】
【Không biết bao giờ mới dùng đến mấy thứ tôi học được nữa…】

Tuy tôi không biết "mấy thứ" mà anh nói là cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt tội nghiệp đó… tôi không nỡ.
Tôi nói:
"Thôi… ngủ chung luôn đi."

Kim Minh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt:
"Như vậy… ổn chứ?"

Nhưng trong lòng thì nổ tung pháo hoa:

【A a a a a!!! Được ngủ chung rồi! Vợ đồng ý ngủ với mình rồi! Vợ đúng là tuyệt vời quá đi!】

Dù cố kiềm chế thế nào, khóe miệng anh vẫn không ngăn được mà cong lên.

Anh đi đến mép giường, thản nhiên nói:
"Cũng muộn rồi, ngủ thôi."

Anh là người lên giường trước, nằm nghiêm chỉnh sang một bên giường.
Trông thì như đang cố gắng chừa chỗ cho tôi, nhưng dù gì hai người đàn ông, chiếc giường thì nhỏ, vẫn không thể tránh khỏi đụng chạm.

Tôi nằm xuống, toàn thân cứng đờ, căng thẳng đến mức khó thở, từng chút từng chút dịch vào mép giường.
Bỗng cảm thấy vai mình đau nhói.

Tôi chống người ngồi dậy nhìn thử hóa ra có một chiếc hộp dưới gối.
Tôi lấy ra xem, rồi... mặt lập tức đỏ bừng.

Tôi cười khẽ:
"Không ngờ ông nội cũng... hiểu biết ghê ta."

Tai Kim Minh lập tức đỏ lên, ánh mắt lảng tránh, xoay lưng lại nằm ngủ.

Chưa được mấy phút, tôi nghe tiếng gầm trong lòng anh:

【Má nó! Ông đây chịu hết nổi rồi!】

Anh đột ngột trở mình, mắt chạm mắt với tôi, ánh mắt như thể đã quyết định… liều một phen.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị Kim Minh dùng cả tay cả chân đè xuống.

Vì trước đó có uống chút rượu, đầu tôi cũng lâng lâng, xúc cảm trong tim lấn át lý trí.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.

Anh chỉ sững lại một chút, sau đó liền chiếm thế chủ động.
Căn phòng tràn đầy xuân sắc, một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, tôi mệt rã rời, đau lưng mỏi eo, đi còn không nổi.
Tôi cũng không muốn thế đâu… nhưng mà lần đầu, thật sự rất đau và rất khó chịu.

Ông nội Kim Minh nhìn tôi, lại quay sang nhìn Kim Minh.
Thấy anh mặt mày phơi phới, ông cụ lập tức đen mặt, giơ tay đập một cái lên đầu Kim Minh:
"Thằng nhóc thúi này!"

Kim Minh ôm đầu kêu oan:
"Ông nội, sao ông lại đánh con nữa!"

Ông cụ liếc tôi một cái, rồi ghé sát tai Kim Minh nói nhỏ một câu.
Tôi không nghe được cụ nói gì, nhưng nhìn cái vành tai đỏ ửng của Kim Minh và ánh mắt lén lút nhìn tôi của anh thì… tôi hiểu rồi.

11
Trên đường về, Kim Minh nói lời xin lỗi với tôi:
"Xin lỗi em nhé."
Tôi mỉm cười nhạt:
"Không sao."

Nghe tôi nói vậy, Kim Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Có lần đầu, thì sẽ có lần hai, lần ba.
Nhưng điều đáng nói là… không lần nào lệch nhịp.
Tuy vậy, giữa chúng tôi ngoài chuyện đó ra thì không có thêm bước tiến rõ rệt nào khác.

Ví dụ như… Kim Minh vẫn chưa tỏ tình với tôi.
Bảo là không thất vọng thì là nói dối. Nhưng anh không nói, tôi biết làm sao?

Hôm đó tôi cùng Kim Minh đi ăn, vô tình gặp một người quen cũ, Lâm Long, bạn đại học của tôi.
Hồi đó cậu ấy từng tỏ tình với tôi, nhưng không phải gu, nên tôi từ chối.
Từ sau khi tốt nghiệp, chúng tôi chưa từng liên lạc lại.

"Giang Dương!" cậu ta vui mừng gọi.
Tôi quay đầu lại, cậu ấy kêu lên:
"Đúng là cậu rồi! Lâu quá không gặp!"
Tôi cười đáp:
"Lâu rồi không gặp."

Lâm Long kéo tôi lại nói chuyện gần mười phút, hỏi han đủ kiểu.
Bỗng tôi nghe thấy trong đầu giọng cực kỳ ghen tuông của Kim Minh:

【Đệt, tên này nói nhiều thật.】
【Vợ à, sao em cứ nhìn hắn chằm chằm thế?】
【Nếu em còn mặc kệ anh nữa là anh giận thật đó!】

Tôi quay sang nhìn Kim Minh mặt anh lạnh như băng, sát khí đằng đằng.
Anh nhìn tôi, rồi nhìn Lâm Long, trợn mắt đến suýt lòi con ngươi.

Lâm Long cũng nhìn theo ánh mắt tôi và thấy Kim Minh.
Kim Minh mặt lạnh tanh, nói:
"Không định giới thiệu à?"

Tôi vội giới thiệu:
"Lâm Long, bạn đại học của tôi."
"Đây là sếp của tôi."

Kim Minh trợn mắt ngạc nhiên, không thể tin nổi nhìn tôi:

【Tôi chỉ là sếp?】
【Sếp á??】

【SẾP?!?!】

Mà tôi nói cũng không sai, vì theo tình hình hiện tại, giữa chúng tôi đúng là chỉ có thể xem là "bạn giường".

Sau khi biết tôi vẫn chưa có bạn trai, Lâm Long lấy cớ rủ tôi đi khắp nơi.

Lần nào Kim Minh cũng kiếm lý do đi theo, mặt đen sì, lẩm bẩm lầu bầu. Có lẽ vì cảm nhận được nguy cơ từ Lâm Long, cuối cùng Kim Minh cũng chịu ra tay.

Hôm đó anh đưa tôi đến một nhà hàng phương Tây có không gian cực kỳ lãng mạn.
Khi anh quỳ một gối, cầm nhẫn tỏ tình, tôi sững người.

Anh nhìn tôi đầy tình cảm:
"Giang Dương, anh thích em."

Cuối cùng tôi không lập tức đồng ý. Không phải vì tôi không muốn, mà vì anh đã tự quyết trước rồi:

"Giang Dương, em không cần phải đồng ý ngay. Anh chỉ xin một cơ hội được theo đuổi em.
Trong thời gian anh theo đuổi, em có thể đồng ý bất cứ lúc nào, cũng có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Bất kể kết quả ra sao, anh đều tôn trọng quyết định của em."

Anh nói rất chân thành, tôi đồng ý.

Trong thời gian theo đuổi tôi, Kim Minh thật sự rất cố gắng, chỉ là… hơi vụng về.
Ví dụ như anh nói:
"Muốn giữ chặt em, thì phải giữ lấy dạ dày của em."
Thế là anh đăng ký lớp học nấu ăn cực kỳ đắt tiền.

Học một tháng, anh chỉ biết nấu mì gói, rồi đập thêm một quả trứng.
Vì không muốn làm anh nản lòng, tôi trơ mắt nói dối:
"Ngon lắm, em thích thật mà."

Anh ngượng ngùng hỏi lại:
"Thật à?"
Tôi rất nghiêm túc gật đầu:
"Thật."

Tôi đúng là tự chuốc khổ vào người sau đó tôi phải ăn mì gói đập trứng suốt một tháng trời, gần như muốn nôn.

May hôm đó Kim Minh không xuống bếp. Anh mời tôi ra ngoài ăn, sau đó rủ tôi đi xem phim.
Khi mua vé, anh hỏi:
"Muốn xem gì?"
Nhưng tay lại "rất thành thật" bấm vào phim kinh dị:
"Ơ, xin lỗi, bấm nhầm."

Tôi cười:
"Không sao, mình xem phim kinh dị cũng được."

Trong lòng anh thì:【Yeahhhh! Tuyệt vời ông mặt trời!】

Khi vào rạp, Kim Minh cứ ngồi cựa quậy mãi lúc thì khoanh tay, lúc thì đặt tay lên tay vịn, cả người rõ ràng không tập trung.

Nếu không nghe được tiếng lòng của anh, tôi còn tưởng anh không hứng thú xem phim:

【Làm sao đây? Hồi hộp quá… tí nữa con ma xuất hiện, vợ có nhào vô lòng mình không nhỉ?】
【Nếu vợ nhào vào, mình nên ôm chặt hay giả vờ đẩy ra?】
【Tay mình giờ để đâu mới đúng? Ôm vợ hay để lên tay vịn?】

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo