Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

8
Một lúc lâu sau, Kim Minh khẽ ho một tiếng:
"Mọi người đi làm việc đi."

Đợi mọi người đi hết, anh mới nói:
"Giang Dương, theo tôi vào văn phòng."

Vào đến phòng làm việc, anh lấy đá lạnh từ tủ lạnh mini ra, cẩn thận đắp lên mặt cho tôi.
Tôi nhìn gương mặt anh bị sưng đỏ mà thấy có lỗi, nhỏ giọng xin lỗi:
"Xin lỗi Kim tổng, nếu không vì tôi, anh đã chẳng phải ăn cái bạt tai đó."

Anh đột nhiên nắm lấy tay tôi:
"Cậu không cần xin lỗi, vì tôi... tôi... tôi..."

Tôi nhìn anh chăm chú, đợi anh nói ra điều gì đó. Thế nhưng cuối cùng anh lại chẳng nói gì, chỉ đỏ mặt quay đầu bước ra khỏi văn phòng, dáng đi luống cuống, chân nọ đá chân kia.

Tôi nghĩ chắc anh định nói là anh thích tôi.

Để cảm ơn Kim Minh, tôi mời anh đi ăn đồ nướng. Kim Minh nhìn quán nhỏ xập xệ trước mặt, nhíu mày:
"Ăn ở đây á?"

Tôi cười, kéo tay anh bước vào:
"Anh đừng nhìn ngoài quán có vẻ cũ kỹ, nhưng đồ ăn ở đây ngon lắm."

Anh nhìn quanh đầy cảnh giác:
"Ở đây..."

Làm việc với anh lâu rồi, chỉ cần nhìn ánh mắt là tôi đoán được anh định nói gì.
Tôi gắp thịt nướng bỏ vào đĩa trước mặt anh:
"Yên tâm đi, sạch sẽ lắm, không bị đau bụng đâu."

Kim Minh ăn một miếng, ánh mắt ngạc nhiên:
"Woa, ngon thật đấy!"

Dĩ nhiên rồi, quán này là tôi tốn công tìm được lúc tranh thủ rảnh rỗi, không ngon thì sao dám dẫn anh đến?

Ăn đồ nướng sao thiếu được bia, tôi gọi:
"Bác ơi, cho con một thùng bia!"

Uống qua ba vòng, Kim Minh bắt đầu ngà ngà say, nói giọng lè nhè:
"Giang Dương, cậu có người mình thích chưa?"

Tôi cũng uống hơi nhiều, đầu óc choáng váng, chống cằm nhìn anh:
"Hỏi vậy làm gì?"

Anh ngẫm nghĩ một lát:
"Nếu có rồi thì thôi, còn nếu chưa có... cậu thấy tôi thế nào?"

Tim tôi đập thình thịch… chẳng lẽ anh định tỏ tình?
Thế nhưng giây tiếp theo, anh đã gục xuống bàn ngủ mất.

Tôi bật cười, cái người nànày, nói ngủ là ngủ luôn được.

Thoắt cái đã một tháng trôi qua.
Trong một tháng này, tôi cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa. Sao Kim Minh nhịn giỏi vậy, sao vẫn chưa chịu tỏ tình?
Nhất là mỗi ngày đều phải nghe anh thầm thì trong lòng với tôi đầy yêu thương, tôi sợ nếu anh không nói, tôi sẽ nói trước mất.

Thế nhưng, đến ngày mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội Kim Minh, tôi vẫn chưa chờ được lời tỏ tình ấy.
Dù vậy, anh lại bảo tôi cùng đi dự tiệc với anh.

Tôi ngạc nhiên:
"Tôi đi á?"

Nếu tôi nhớ không nhầm thì tiệc mừng thọ đó chỉ có anh với ông nội thôi mà?
Nếu là tiệc lớn, có nhiều người thì tôi đi cũng chẳng sao, chứ chỉ có hai người, tôi chẳng phải thừa ra à?

Tôi đang định từ chối thì nghe anh nói:
"Ừ, có thể sẽ có việc cần cậu xử lý."

【Nghĩ đến việc phải xa vợ mấy tiếng là tôi thấy khó chịu toàn thân.】
【Nếu vợ không đi, tôi cũng chẳng muốn đi, hay là để ông già tổ chức một mình đi cho rồi.】

Cuối cùng tôi vẫn đồng ý đi theo.
Nếu để ông cụ biết vì tôi mà cháu trai không muốn dự sinh nhật ông, chắc ông cho tôi nghỉ việc mất.

Dù gì cũng là tiệc mừng thọ của ông Kim, tôi không thể ăn mặc quá sơ sài được.
Tôi mặc bộ vest cao cấp Kim Minh tặng, làm tóc, xịt nước hoa.

Đứng trước gương phối cà vạt, tôi bỗng thấy Kim Minh đứng ở cửa phòng ngủ.
Anh mặc một bộ vest đen cắt may hoàn hảo, tôn lên bờ vai rộng, eo thon, chân dài.
Cộng thêm gương mặt đẹp hoàn hảo không góc chết – đúng là khiến người ta vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

Ban đầu tôi còn thấy mình hôm nay ăn diện cũng khá bảnh, nhưng đứng cạnh anh – đúng là kém xa một trời một vực.

9
Tôi liếc nhìn Kim Minh đang nhìn tôi đến ngẩn ngơ, bỗng dưng nảy sinh một chút tà ý, muốn trêu chọc anh ấy một chút.
Tôi ngoắc ngoắc tay với anh qua gương.
Anh ngẩn ra một lúc, có vẻ không dám tin:
"Cậu gọi tôi à?"
Tôi gật đầu:
"Kim tổng, anh thấy bộ vest này của tôi phối với cà vạt nào thì đẹp hơn?"

Anh bước lại gần, tỉ mỉ xem hết tất cả cà vạt, cuối cùng chọn cái có màu tương tự vest của anh.
Tôi nghi hoặc:
"Anh chắc chắn chọn cái này à?"
Anh có vẻ hơi chột dạ nhưng vẫn gật đầu:
"Ừ, chắc chắn, cái này đẹp."

Tuy mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng thì đã bùng nổ rồi:

【Vợ đúng là đẹp thật, mặc bộ vest này chẳng khác gì thần tiên giáng trần.】
【Tim tôi chịu không nổi nữa rồi.】
【Vợ thơm quá đi mất.】
【Tuy không mặc đồ đôi được, nhưng cà vạt của vợ cùng màu với áo tôi, nghĩ thôi đã thấy vui!】

Kim Minh trong lòng cứ lẩm bẩm mãi, tôi bị anh khen đến đỏ mặt, hai má và tai đều nóng lên.

Trong bữa cơm, ông nội Kim Minh cứ gắp đồ ăn cho tôi:
"Tiểu Dương, vất vả cho cháu rồi, làm việc với nhà ta Minh Minh chắc cực lắm hả?"
Tôi mỉm cười đáp lại:
"Không vất vả đâu ạ, làm việc với Kim tổng rất vui ạ."

Ông cụ quay đầu, mặt đen lại, nói với Kim Minh:
"Lo ăn ăn ăn, đến một miếng cũng không gắp cho cháu dâu ta... à không, cho Tiểu Dương. Làm sếp kiểu gì mà tệ thế!"

Rồi ông cụ nhỏ giọng nói với Kim Minh:
"Mày mà còn không cưa được người ta thì tao gọi mày là ông nội đấy!"

Kim Minh thở dài, mặt mày ủ ê:
"Ông nội, đời này ông không có cơ hội gọi đâu..."
Ông cụ ngơ ngác:
"Sao vậy?"
Kim Minh mặt mũi như khổ qua:
"Vì cậu ấy không thích cháu..."
"Nếu không thì sao cậu ấy nỡ để cháu một mình vào toilet giải quyết chứ..."

Họ tưởng nói nhỏ, nhưng tôi nghe không sót một chữ.
Vậy là... ông nội Kim Minh biết hết mọi chuyện?
Ông còn ủng hộ Kim Minh yêu đàn ông?

Tôi thật sự không ngờ Kim Minh lại nhạy cảm đến vậy, chỉ là tôi khẽ chạm nhẹ vào yết hầu anh một chút mà anh đã... như vậy...

Chuyện là lúc nhà tổ Kim gia, sau khi xuống xe tôi phát hiện cà vạt của Kim Minh hơi lệch, nên tôi giúp anh chỉnh lại một chút, tiện tay vuốt thẳng lại áo vest cho anh.
Tôi thực sự không có ý lợi dụng gì cả, chỉ là nhìn thấy yết hầu của anh chuyển động quá nhanh, cảm thấy hơi buồn cười nên mới động tay một chút.

Còn chuyện để anh ấy một mình đi toilet giải quyết thì cũng là tại anh ấy.
Tôi chỉ nói một câu:
"Hay anh vào toilet giải quyết đi?"
Vậy mà anh không nói gì, quay người đi luôn – tôi còn biết nói gì nữa?
Chẳng lẽ tôi phải bảo:
"Aiya, là lỗi của tôi, để tôi giúp anh giải quyết nhé?"

Nghĩ thôi đã thấy ngượng chín mặt.

Ăn cơm xong, ông nội Kim Minh nhất quyết không cho chúng tôi về, thái độ cứng rắn đến mức không thể từ chối.
Kim Minh nhìn tôi một cái, ông nội anh cũng quay sang nhìn tôi.
Tôi tiến thoái lưỡng nan, đành gật đầu:
"Vậy… chúng cháu ở lại ạ."

Tôi thật sự không thể ngờ, ông nội Kim Minh nói trong biệt thự rộng nghìn mét vuông này, trừ phòng của ông và Kim Minh thì các phòng khác đều không ở được, hỏi thì bảo… giường hỏng.

Được rồi được rồi, hôm nay là sinh nhật ông cụ, ông vui là được.

Nhưng khi bước vào phòng Kim Minh thì tôi hoàn toàn câm nín.
Phòng to như vậy mà chỉ có một chiếc giường rộng 1m2, một tủ đầu giường, thêm cái đèn ngủ – ngoài ra không có gì nữa cả.

Tôi hỏi:
"Kim tổng, phòng anh lúc nào cũng thế này à?"
Kim Minh cũng bị làm cho lú luôn, gãi đầu, không chắc chắn:
"Hình như… không phải vậy thì phải?"
Tôi lại hỏi:
"Vậy là phá sản rồi à?"
Anh nhỏ giọng đáp:
"Chắc… chưa đâu nhỉ?"

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo