Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

10

Tan làm lúc 5 giờ rưỡi, 5 giờ 29 phút Lý tổng đã xuất hiện ngay bên cạnh bàn làm việc của tôi, ngoài văn phòng Tổng giám đốc.

Anh nói nhỏ nhỏ: “Tối nay đi ăn một bữa nhé, Hứa Cam Đình tối nay phải đi công tác, nói là muốn giải thích rõ ràng với cô trước khi đi.”

Tôi ngẩn người nhìn màn hình máy tính. Chuyện này nói qua phần mềm chat chẳng phải được rồi sao, cần gì phải hẹn ba người đi ăn, gượng gạo chết đi được.

Tôi vừa định từ chối thì thấy Nhiếp Trạch từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, cả người tỏa ra sát khí ngùn ngụt. Anh dùng một giọng điệu không cho phép từ chối mà nói với Lý tổng: “Lý Kiệt, tối nay tăng ca với tôi.”

Nói xong, anh không dừng bước mà đi thẳng vào phòng, rồi “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Lý Kiệt mặt đầy dấu hỏi chấm, cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi tôi: Cô lại chọc giận anh ta rồi à?”

Tôi giơ tay lên nhún vai, tỏ vẻ vô tội.

Rồi hỏi ngược lại: “Anh ta đi gặp khách hàng mà trưng cái bản mặt đó ra đấy à?”

“Làm gì dám. Kể từ lần hù khách chạy mất, một năm nay anh ta đã thay đổi nhiều rồi…”

Nghe Lý Kiệt miêu tả, tôi mới nhận ra hôm trước là lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi lại đi gặp khách hàng cùng anh.

Hồi công ty mới thành lập, khách hàng rất quý, nhưng cũng rất biết làm khó bọn họ.

Tiền thì ít, việc thì nhiều, nếu mình không nhận thì đầy người khác nhận.

Vì thế, tháng đầu tiên, số lượng đơn hàng của chúng tôi ít đến đáng thương.

Mỗi lần thấy họ sầu não, tôi lại chạy ra quán trà sữa gần đó mua một ly nước chanh rẻ nhất mời họ uống.

Là nhân viên duy nhất của công ty, điều tôi sợ nhất là công ty đột nhiên phá sản, tôi lại phải tìm việc mới.

Sợ các sếp mất tinh thần, tôi đành tự bỏ tiền túi ra để an ủi họ.

Sau này, dưới sự khuyên bảo của Lý Kiệt, Nhiếp Trạch dần tìm được bí quyết để hòa hợp với khách hàng, tuy không tươi cười rạng rỡ hay nhiệt tình, nhưng cũng giữ được thái độ không kiêu căng không hạ mình, cảm xúc ổn định.

Chỉ là từ sau lần đó, anh không bao giờ cho tôi đi cùng nữa.

Tiếng tin nhắn báo hiệu vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng hồi ức.

【Cô về trước đi, có gì sau này nói.】

Tin nhắn của Lý Kiệt hiện lên.

 


 

11

Theo yêu cầu của Nhiếp Trạch, trong số các ứng viên, tôi chọn một người có lý lịch tốt, là một cậu trai thông minh và nhanh nhẹn.

Khi tôi hướng dẫn công việc thường ngày của mình, cậu ấy lắng nghe vô cùng chăm chú, thi thoảng còn đặt câu hỏi và nhiệt tình gọi tôi là “chị Thư Nhiên”.

Tôi hiểu cậu ấy. Khi mới vào làm, tôi cũng rất hoang mang và sợ hãi. Nếu không có Lý Kiệt  kiên nhẫn hướng dẫn tôi cách hòa hợp với Nhiếp Trạch, có lẽ tôi đã bỏ chạy sau chưa đầy ba ngày.

Vì vậy, tôi cũng muốn trao đi sự kiên nhẫn mà ngày xưa Lý Kiệt đã dành cho tôi.

“Tiểu Dư, em thu thập thông tin liên quan đến dự án này nhé, có gì không biết cứ hỏi chị bất cứ lúc nào.”

“Chị Thư Nhiên đúng là người vừa xinh đẹp lại tốt bụng, cảm ơn chị nhiều lắm.”

Có lẽ vì xúc động, cậu ấy bất ngờ dùng cả hai tay nắm lấy tay tôi và lắc lắc.

Đúng lúc đó, Nhiếp Trạch từ văn phòng bước ra.

Anh có vẻ định ra ngoài làm việc gì đó, nhưng bất ngờ khựng lại.

Ánh mắt sắc bén như tên bắn thẳng tới: “Diệp Thư Nhiên, vào đây với tôi.”

Tôi vội rút tay ra khỏi tay cậu ấy, dặn cậu ấy làm việc nghiêm túc.

Vừa đi vừa suy nghĩ: Sao Nhiếp Trạch tự nhiên lại gọi cả họ tên tôi?

Vào trong, anh nói thẳng: “Đổi người.”

Thấy tôi vẻ mặt khó hiểu, anh nói tiếp: “Tôi không hài lòng với người em đã tuyển. Đổi sang nữ đi.”

Tôi rất khó hiểu, trước nay Nhiếp Trạch chưa bao giờ quan tâm đến giới tính, sao tự dưng lại...

“Nhưng Tiểu Dư là người phù hợp nhất với tiêu chuẩn của anh rồi, nếu tốn thời gian tuyển lại, chưa chắc đã bàn giao kịp trước khi em nghỉ.”

Anh cười khẩy, từng bước tiến đến gần tôi.

“Không nỡ à?”

Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, lùi dần lại: “Không có, em chỉ nghiêm túc đào tạo cậu ấy theo đúng yêu cầu của anh.”

Tôi lùi mãi cho đến khi chạm vào sofa, rồi ngồi phịch xuống.

Anh dừng lại trước mặt tôi, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời.

“Vấn đề của em, tự em giải quyết.”

Sau đó, anh cúi người xuống, chống hai tay lên thành sofa hai bên tôi, từ từ áp sát.

Tôi hoảng loạn siết chặt mép sofa, mồ hôi tay làm ướt cả da ghế.

Khi tôi sắp sửa từ chối, anh dừng lại.

“Thật ra, tôi vẫn rất hài lòng với trợ lý Tiểu Diệp, dù là trong công việc hay... phương diện kia.”

“Trợ lý Tiểu Diệp yêu tiền như vậy, dù là tăng lương, cổ phần công ty, hay... cả tôi, em muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng, chỉ cần em ở lại.”

Đối mặt với lời tỏ tình đường đột và thẳng thắn như vậy, tôi thực sự hoảng sợ:

“Nhiếp tổng  à, hay là anh cứ mắng em đi... Anh mắng em thì em còn có thể ở lại, chứ anh mà thích em thì... em sợ lắm!”

Nụ cười trên mặt anh vụt tắt, ánh mắt bắn ra những tia lạnh lẽo, như một con sư tử sắp nổi điên.

Tôi tim đập thình thịch, đối diện với anh vài giây, rồi anh đột nhiên đứng dậy đi về bàn làm việc.

“Tôi cho em một tuần để tuyển người, tuyển được thì đưa đến cho tôi xác nhận trước.”

 


 

Chiều tối, bên ngoài công ty mưa lớn như trút nước.

Tôi và Nhiếp Trạch cùng đi chung thang máy xuống.

Trước đây, vào giờ này, anh luôn lái xe đưa tôi về, nhưng lần này có lẽ anh thực sự bị tôi chọc giận, không nói một lời nào.

Anh không có động thái gì, tôi cũng không thể mặt dày mà đi theo.

Thế là, tôi xuống thang máy ở tầng một.

Ngoài cửa công ty, gió lớn gào thét.

Tôi lùi lại một bước, không mang ô, còn taxi thì chỉ có thể đỗ ngoài hàng cột đá trước công ty. Tôi nghĩ bụng, thôi đợi tạnh mưa rồi đi.

Đúng lúc đó, một chiếc ô che trên đầu tôi.

Người đến đặt tay lên vai tôi, đẩy tôi về phía trước: “Chị Thư Nhiên, em gọi xe rồi, để em đưa chị về.”

Tiểu Dư trông thanh tú, nhìn thoáng qua có chút giống với cảnh “Cám dỗ của loài sói” trong truyền thuyết.

Nghe tiếng mưa rơi rào rào, tôi hơi ngại ngùng mở lời: “Hôm nay... xin lỗi em nhé. Chị cũng không ngờ sếp lớn lại đột ngột đổi người.”

Cậu ấy cười lắc đầu: “Mất việc thì tìm lại được mà. Nhưng... chị Thư Nhiên sẽ không xóa liên lạc của em chứ?”

Tôi sững người, lắc đầu lia lịa: “Sao mà lại xóa chứ...”

Trước khi lên taxi, tôi nhìn thấy một chiếc Maybach đỗ cạnh xe. Do mưa quá lớn nên tôi không nhìn rõ biển số xe.

Chiếc xe đó có ngoại hình giống hệt xe của Nhiếp Trạch.

Nhưng trong tòa nhà này, sếp cũng không ít, thấy xe sang cũng chẳng có gì lạ.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo