Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

12
Hôm đó là ngày đầu tiên vào thu, vừa đến công ty tôi đã thấy trên bàn mình có một ly trà sữa đang rất hot gần đây.
Tôi hỏi đồng nghiệp xung quanh, ai nấy đều trưng ra vẻ mặt kiểu như "cúi đầu nhận thua vì thính nặng quá".
“Lý tổng tặng đó nha~”
Tôi chỉ cười, không giải thích gì, mở nắp trà sữa uống ngon lành.
Dù có nói ra thì cũng chẳng ai tin.
Mà tôi cũng sắp nghỉ rồi, mọi người có “đu thuyền” thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
Chỉ có điều Nhiếp Trạch vẫn luôn không hài lòng với ứng viên tôi chọn, chuyện đó khiến tôi hơi đau đầu.

Buổi trưa, Lý tổng tới tìm tôi, vẫn là cái điệu cười vừa nhây vừa đáng ăn đòn đó:
“Trà sữa ngon chứ? Tôi xếp hàng lâu lắm mới mua được, tiện tay mua luôn cho cậu một ly.”
Tôi giơ ngón cái cười tít mắt: “Ngon cực kỳ, cảm ơn nha~”
“Vậy mà không mua cho tôi?” – không biết từ bao giờ, Nhiếp Trạch đột ngột xuất hiện ở hành lang.
“Anh có thích uống đâu.”
Lý tổng nói xong thì quay đầu lại tiếp tục trò chuyện với tôi.

Hôm sau vừa đến công ty, tôi thấy trên bàn của tất cả mọi người đều có một ly trà sữa giống hệt tôi uống hôm trước.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba... đều vậy.

Một hôm, trong giờ ăn trưa, Lý tổng kéo tôi đi ăn, nói là tôi sắp nghỉ việc, phải tranh thủ ăn ngon một bữa. Tiền thì để Nhiếp tổng trả.
Đang ăn, chợt nhớ chuyện trà sữa, tôi nâng ly chạm vào ly anh ấy:
“Cảm ơn trà sữa mấy ngày nay nha, Lý tổng.”
“Hừ.”
Vừa dứt lời, đã nghe Nhiếp Trạch đặt dao nĩa xuống, hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi luôn.
“Đi đâu thế, còn chưa ăn xong mà?” – Lý tổng hỏi.
“No rồi.” – Anh chỉ lạnh lùng thả lại hai chữ.

Tôi vội che miệng, nhận ra mình có lẽ đã lỡ lời.
“Trà sữa là anh ta mua à?”
Lý tổng cố nín cười, gật đầu hai cái.
Hôm sau quả nhiên, trà sữa biến mất.

Buổi trưa, tôi lén mua một ly nước chanh đặt lên bàn làm việc của Nhiếp Trạch để xin lỗi.
Chiều đến, tôi cứ vô thức nhìn về phía văn phòng anh, trong lòng thấp thỏm không yên, không biết hành động nhỏ này có làm anh nguôi giận không.
Nếu anh nguôi giận rồi, chuyện tuyển người của tôi mới có hy vọng.
Đến khi thấy anh cầm ly nước chanh, mặt mày rạng rỡ đi ra khỏi phòng, còn cố tình giơ ly nước chanh khoe với Lý tổng đang đi đối diện, vẻ khoe khoang rõ mồn một...
Tôi mới khẽ cong môi, yên tâm thu ánh nhìn lại.

 


 

13
Công ty cải tạo môi trường làm việc, công nhân tới tới lui lui chuyển rất nhiều chậu cây vào.
Tôi xuống tầng làm việc với họ, lúc lên thì thấy Nhiếp Trạch đang cau mày, chỉ vào chậu cây đặt giữa lối đi, quát:
“Ai làm đấy? Nếu khách hàng bị vấp ngã thì mấy người gánh nổi không?”
Nhân viên xung quanh đứng cả dậy, ai nấy run như cầy sấy, chỉ biết lắc đầu lia lịa.
Tôi vội vàng chạy lại nhận lỗi:
“Xin lỗi, là tôi giao tiếp với công nhân chưa rõ ràng, họ không biết đặt ở đâu nên tạm để giữa đường...”
Anh sững người, ánh mắt bớt sắc lạnh, giọng cũng dịu đi chút ít, như một con hổ đang xì hơi:
“Lần sau chú ý một chút.”
Nói xong xoay người bỏ đi, kết quả suýt nữa lại vấp phải chậu cây, lảo đảo một cái.

Anh vừa đi khỏi, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn tôi đều trở nên... hơi khác.

Lúc tôi vào nhà vệ sinh, vô tình nghe thấy có người đang bàn tán trong buồng bên cạnh:
“Nhiếp tổng chắc nể mặt mối quan hệ giữa trợ lý Tiểu Diệp và Lý tổng nên mới không nổi giận đấy.”
“Phải đó, không thì cậu nghĩ tại sao công ty đột nhiên bỏ quy định cấm yêu đương nơi công sở?”
Lúc này tôi mới phát hiện, tin đồn giữa tôi và Lý tổng đã lan ra ngoài phòng tổng giám đốc...

 


 

14
Chuyện tuyển người, sau hàng loạt lần thất bại, tôi hoàn toàn mất hết nhiệt huyết.
Tôi cảm thấy Nhiếp Trạch cố ý dùng cách này để kéo dài thời gian.
Thấy tôi u sầu ủ rũ, phó tổng đột nhiên thần thần bí bí chạy đến tìm:
“Sao thế, nằm đây như xác chết vậy? Mau dậy, hy vọng của cậu đến rồi.”
Tôi nằm trên ghế, lười biếng nghiêng đầu nhìn anh một cái, thở dài:
“Tuyển không được thì thôi, đến lúc đó tôi nghỉ, khổ là khổ anh thôi.”
“Biết mà, tôi trông giống loại người để mình chịu khổ à? Nói cho cậu hay, tôi tính hết rồi. Cô gái tới phỏng vấn chiều nay, tôi đảm bảo Nhiếp Trạch sẽ không từ chối.”
Tôi mặt đầy hoài nghi:
“Dạo gần đây tôi tuyển gái xinh thiếu gì? Anh ta mặt lạnh như tiền, hỏi vài câu xong ép người ta phát khóc, tôi còn phải dỗ dành ứng viên, sợ người ta lên app chấm công ty 1 sao. Đến lúc đó lại càng khó tuyển.”
Phó tổng vỗ vai tôi chắc nịch:
“Tin tôi đi, chiều nay cậu sẽ thấy phép màu.”

Phó tổng vừa đi, thư ký Hứa ngồi bàn bên đá nhẹ ghế trượt lại gần, mặt đầy hưng phấn hóng chuyện:
“Phó tổng tốt với cậu ghê! Giá mà tôi cũng có người yêu tốt thế...”
“...”
“Anh ấy đối với cậu như vậy, sao cậu còn đòi nghỉ? Hay là hai người định bước sang giai đoạn mới? Chuẩn bị làm nội trợ toàn thời gian rồi đúng không?”
Tôi gượng cười:
“Thật ra tôi với anh ấy... không có gì cả.”
Cô ấy cười đầy vẻ ‘tôi hiểu mà’:
“Biết là cậu ngại, thôi không hỏi nữa không hỏi nữa~”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo