Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

7

Một năm trước, tôi vẫn là một tân binh vừa tốt nghiệp, vừa ra trường đã vào làm ở công ty Internet này.

Lúc đó công ty mới thành lập, chỉ có hai sếp lớn.

Ngoài tôi ra toàn là lãnh đạo, nhưng lại không nỡ tuyển thêm người, lấy lý do là “nhân sự dư thừa”.

Thế nên mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều đổ lên đầu tôi, vì vậy mà tôi đã gây ra không ít chuyện dở khóc dở cười.

Tính khí của Nhiếp Trạch thì nổi tiếng khó ở, lại còn kỹ tính vô cùng.

Nghe Lý Kiệt kể, anh ấy là thiếu gia trong nhà, giận dỗi gia đình nên mới ra ngoài khởi nghiệp.

Còn Lý Kiệt là bạn cùng phòng của anh ấy, cả hai đều tốt nghiệp trường danh tiếng, năng lực đương nhiên là khỏi phải bàn.

Sau này, quy mô công ty ngày càng lớn, tôi cũng từ một “tân binh” trở thành “cây đa cây đề”.

Chỉ là đầu óc vẫn không nhanh nhạy, chẳng đoán được ý sếp, nên thường xuyên làm Nhiếp Trạch nổi giận.

Mỗi lần như vậy, Lý Kiệt lại đứng ra hòa giải, vì thế tôi thân với anh hơn là với sếp lớn.

Bạn thân của tôi cũng là do tôi giới thiệu nên mới quen được anh Lý, chỉ là không biết hai người họ "dính nhau" từ bao giờ.

Nghĩ lại những lần Nhiếp Trạch nổi giận với mình, tôi càng thêm kiên định với quyết tâm nghỉ việc.

8

Theo kế hoạch, Nhiếp Trạch sẽ về công ty vào ngày kia.

Nên hôm sau, tôi chẳng vướng bận gì, cứ thong dong đến tận trưa mới dậy.

Trên đường đi, tôi còn có tâm trạng chơi với chó, hái hoa, thong thả đi dạo đến công ty.

In xong lá đơn xin nghỉ, lòng tôi vừa phấn khích lại vừa có chút lưu luyến.

Suốt một năm làm việc, đến cả thời gian nghỉ ngơi tôi cũng bị Nhiếp Trạch gọi đi làm, có thể nói là đã “vắt kiệt” 200% giá trị lao động của một nhân viên.

Giờ đây cuối cùng cũng được thảnh thơi một thời gian, trong lòng tôi sung sướng khôn tả.

“Cô tới rồi à?” Tiểu Vương trong công ty đặc biệt đến thông báo với tôi: “Nhiếp Tổng  gọi cô kìa.”

Tôi ngẩn người: “Cậu chắc là Nhiếp tổng, không phải Lý Tổng?”

Tiểu Vương gật đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô mau đi đi, nhìn sếp tâm trạng không được tốt đâu.”

9

Trước khi vào văn phòng, tôi tự nhủ phải chuẩn bị tinh thần.

Dù sao thì cũng là người lớn rồi, ngủ một giấc thì cứ ngủ thôi, anh ấy còn không thấy ngại thì tôi ngại cái quái gì.

“Vào không?”

“Á!”

Tôi giật nảy mình.

Không biết từ lúc nào, cửa văn phòng đã hé mở một khe, giọng Nhiếp Trạch trầm đến đáng sợ, giống như sứ giả âm phủ đang gọi hồn.

Thấy tôi phản ứng thái quá, anh nhăn mặt: “Thấy ma à?”

Tôi đã quá quen với việc này, từng chứng kiến anh ấy ném tài liệu vào người khác, nên mức độ này với tôi cũng thường thôi.

Nhưng giờ tôi sắp nghỉ rồi, không định làm cô trợ lý hèn nhát như trước nữa.

“Thì thấy anh đó.”

Miệng nhanh hơn não, vừa nghĩ xong câu đã lỡ lời, tôi liền cắn môi cúi gằm mặt xuống.

Tôi chờ anh nổi trận lôi đình.

Nhưng đợi mãi, chỉ nghe thấy giọng anh mỗi lúc một xa dần: “Vào đi.”

Lạ thật, hôm nay anh ăn nhầm thuốc à? Lại không mắng tôi.

Tôi đi theo anh vào văn phòng, tiện tay đóng cửa lại để tránh anh nói to bị đồng nghiệp nghe thấy.

“Chuyện tối hôm đó, em có gì muốn nói không?”

Ngay lúc anh hỏi câu đó, tôi cũng vừa đặt đơn xin nghỉ việc lên bàn.

Anh sững người, tôi cũng sững người.

Chúng tôi nhìn nhau một cái, rồi tôi lặng lẽ dời ánh mắt đi.

Nhìn thấy lá đơn trên bàn, sắc mặt anh lập tức tối sầm, rõ ràng là rất tức giận, cau mày chất vấn:

“Ý em là gì?”

Tôi liếc anh, ngón tay xoắn vạt áo đến nhàu nát, nhỏ giọng buộc tội:

“Công ty chẳng phải có quy định không cho phép yêu đương công sở sao?”

“Hừ.” Anh cười lạnh, đột nhiên đứng bật dậy, đập bàn vang trời: “Mẹ kiếp, sáng nay anh vừa gỡ nó rồi!”

Tôi kinh ngạc nhìn anh… Có phải vì tôi mà anh đặc biệt hủy bỏ quy định này không? Ý anh là muốn nghiêm túc, không phải chơi bời sao?

Tôi nuốt nước bọt, cắn nhẹ môi, lí nhí: “Nhưng em vẫn phải đi.”

Anh nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt sắc lẹm khiến tôi nơm nớp lo sợ, từng chữ từng chữ chất vấn: “Em từng nói sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

Tôi siết chặt vạt áo hơn nữa: “Nhiếp tổng à, ai cũng là người lớn rồi. Chỉ vì ngủ với nhau một lần mà phải làm trâu làm ngựa cả đời cho anh, có hơi vô lý không?”

Ánh mắt anh thoáng qua chút đau thương, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ bất lực, giọng nói cũng dịu đi một chút: “Em thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?”

Tôi mím chặt môi, lông mi run rẩy: “Hai chúng ta hiểu trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra.”

Thấy thái độ tôi kiên quyết, ánh mắt anh dần trở nên lạc lõng, bất lực ngồi lại ghế.

Đúng lúc đó, cửa văn phòng vang lên hai tiếng “cốc cốc”.

Chưa đợi anh nói, cửa đã bị đẩy ra một khe vừa đủ cho một khuôn mặt thò vào.

Gương mặt của Lý Kiệt  ló vào, cười gian tà nhìn chúng tôi: “Hai vị ân ái xong chưa? Khách đến—”

Chữ “khách” còn chưa nói xong, Nhiếp Trạch đã vớ tập tài liệu đập thẳng qua.

“Ân ái cái con khỉ!”

Lý Kiệt rụt đầu về nhanh như chớp, tôi đoán là do luyện tập nhiều mà thành.

Chờ tài liệu rơi xuống đất, đầu anh lại thò vào: “Đang chờ anh ở phòng họp.”

Nói xong còn nháy mắt với tôi một cái, không rõ có ý gì.

Lẽ nào là nhắc tôi đừng kể chuyện tối qua cho Nhiếp Trạch biết?

Tôi đoán mò trong lòng.

“Ngẩn người cái gì!” Lý Kiệt  đi rồi, cơn giận của Nhiếp Trạch chuyển sang tôi, “Dù gì thì trong vòng một tháng này, em cũng phải bàn giao công việc cho tử tế, cả việc tuyển người mới cũng do em phụ trách.”

Anh đứng dậy đi ra ngoài, trước khi rời đi còn dừng lại, cố ý dặn dò: “Nhớ tuyển người biết nhìn tình huống một chút.”

Tôi thầm lẩm bẩm trong bụng: 【Ý gì đây, chê tôi không biết điều à.】

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo