Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
【Tôi xứng đáng có được, tất cả tiền tài sẽ chảy về phía tôi…】
Đúng tám giờ sáng, chuông báo thức thần chú tiền bạc của tôi reo inh ỏi.
Bị đánh thức đột ngột, đầu óc tôi trống rỗng như bị nước trong bồn cầu hút sạch.
Tỉnh dậy sau cơn say, tôi vẫn có cảm giác như đang mắc kẹt trong dư vị của giấc mơ.
Tôi nheo mắt để thích nghi với ánh sáng, tay mò mẫm tìm điện thoại, đưa tay ra khỏi chăn thấy lạnh buốt nhưng vẫn chưa nhận ra có gì đó không ổn.
Thế mà điện thoại lại tự động chui vào tay tôi, khiến tôi giật bắn cả mình.
Tay run lên, điện thoại rơi xuống giường.
Mở mắt ra, tôi thấy một gương mặt điển trai phóng đại đang tiến lại gần, rồi hôn lên trán tôi.
Tiếp đó, chuông báo thức bị tắt, anh nhét điện thoại vào tay tôi.
“Vương tổng hẹn anh ra ngoài, em không cần đi theo. Cứ ở đây nghỉ ngơi đi, xem như được nghỉ phép có lương.”
Tôi vẫn còn ngơ ngác, mắt trợn tròn như hai cái chuông đồng, miệng hơi hé mở, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Anh đột nhiên nhếch môi cười xấu xa, chống tay hai bên người tôi, ghé sát tai tôi thì thầm với giọng đầy ám muội:
“Trợ lý Tiểu Diệp sau khi uống rượu, đúng là có một hương vị khác biệt.”
Trong khoảnh khắc đó, mười đầu ngón chân tôi căng cứng.
Tôi quay đầu lại như một con robot, suýt chút nữa thì chạm phải môi anh.
Cổ tôi ngửa ra sau, tư thế vừa kỳ cục vừa mỏi.
“Sếp ơi, em muốn được yên tĩnh.”
Chuyện xảy ra tối qua, tôi chỉ nhớ được một phần nhỏ đoạn đầu, nhưng chỉ nghĩ đến việc mình ngồi trong lòng anh và hôn anh thôi là da đầu tôi đã tê rần.
Anh giống như đóa sen trong ao, chỉ nên ngắm nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn.
Tôi, một trợ lý quèn, dính vào quan hệ yêu đương với sếp, làm sao có thể đấu lại anh ta.
Huống chi công ty còn cấm loại quan hệ này.
Tôi dường như đã có thể đoán trước được kết cục của mình, sếp thỏa mãn dục vọng xong sẽ dứt khoát vứt bỏ tôi, còn tôi thì vừa thất tình vừa thất nghiệp, khóc lóc đi tìm việc mới.
Không! Tôi không muốn như vậy.
Chuyện tối qua tôi cũng có trách nhiệm, tôi chấp nhận. Nhưng chuyện này phải dừng lại kịp thời để giảm thiểu tổn thất.
Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng thu dọn hành lý, trở về sớm.
Tôi để lại một mẩu giấy cho sếp trong phòng: 【Tình hình khẩn cấp, sếp ơi em về xử lý trước đây.】
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy về căn hộ thuê chung với cô bạn thân. Cánh cửa đóng sầm lại một tiếng “rầm”, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh trăng mỏng manh như tấm lụa mỏng rơi xuống phòng khách, mờ ảo và bí ẩn.
Trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.
“Hứa Cam Đình, cậu có nhà không?”
Tôi vươn tay bật đèn phòng khách.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt rớt cằm.
Phó tổng công ty đang quỳ bò trên sàn, lồm cồm bò vào phòng?!
Còn cô bạn thân tôi thì nằm úp sấp trên ghế sofa, chỉ ló mỗi cái đầu ra.
Cô ấy nhìn anh ta với vẻ mặt như muốn nói “có chân mà sao không đi”, hận không thể bò thay anh ta.
Có lẽ ánh sáng đã xé toạc tấm màn che đậy sự xấu hổ của anh ta.
Anh ta lập tức bật dậy, giả vờ như không có chuyện gì mà phủi phủi quần áo.
Tôi mù tịt, dò hỏi: “Phó tổng... sao anh lại ở đây?”
Anh ta khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc:
“Em mới đúng, sao em lại ở đây?”
“... Đây là nhà tôi mà.”
“Không phải em đi công tác sao?”
“…”
Ủa, không phải tôi hỏi trước à?
Đúng lúc đó, chuông điện thoại đổ dồn.
Tiếng chuông đột ngột khiến cả ba người chúng tôi đang căng thẳng đều giật mình.
Tôi không thèm nhìn đã vội bắt máy, cố gắng dùng cách này để chuyển chủ đề.
“Alo?”
“Ngủ xong rồi chạy mất, em đúng là đồ hèn!”
Giọng Nhiếp Trạch gào lên đầy giận dữ vang vọng khắp căn phòng.
Không khí lập tức trở nên vô cùng gượng gạo.
Tôi dứt khoát cúp máy.
Quay sang hai người đang đứng đơ như tượng, tôi bình tĩnh nói:
“Hai người cứ tiếp tục đi.”
Không thèm để ý đến vali, tôi chạy thẳng vào phòng mình.
“Không phải như cậu nghĩ đâu...”
Tiếng Hứa Cam Đình cố gắng giải thích bị tôi đóng sập cửa lại.