16.
Mọi người trong bình luận cứ nghĩ tôi sẽ làm gì đó, nhưng không ngờ, từ đầu đến cuối, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mạnh Linh cũng tặng quà cho tôi.
Cô ấy đã trở thành nhà thiết kế sau khi tốt nghiệp, món quà là một sợi dây chuyền do chính tay cô ấy thiết kế, dùng viên đá quý màu lam làm điểm nhấn.
Nói thật, lúc nhận quà tôi khá bất ngờ, nhưng vì đông người nên tôi cũng không nói gì nhiều.
Thấy tôi nhận lấy, hàng mi của Mạnh Linh khẽ run, sau đó ngẩng lên, ánh mắt lướt qua đầu tôi, dịu dàng nói:
"Chúc mừng sinh nhật."
"Em cảm ơn."
Thẩm Hàn Chu đứng bên cạnh cũng không nghĩ nhiều.
Mãi đến khi tiệc tan.
Tôi lấy dây chuyền ra xem kỹ, xác nhận không có bom ẩn bên trong, mới yên tâm cất lại vào hộp.
[Hahahaha bé cưng đáng yêu quá đi mất!]
[Bé cưng: Tôi không chấp, nhưng không có nghĩa là tôi hoàn toàn yên tâm.]
[Sợi dây chuyền này là thiết kế đầu tiên của nữ chính, tên là GUILT (tội lỗi), chắc cũng vì biết mình sai rồi.]
[Nhưng bé cưng tha thứ cho nữ chính dễ dàng thế có phải hơi nhanh quá không?]
Mọi người bàn tán sôi nổi, nhưng tôi lại nghĩ đến chuyện khác.
Nữ chính sau này sẽ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng toàn quốc, vậy tác phẩm đầu tay này chẳng phải vô giá sao!
Tôi hí hửng cất đi.
Tốt lắm. Chuẩn bị nằm không hưởng thụ thôi, hehe!
17.
Năm tôi tốt nghiệp đại học, anh trai tôi và Mạnh Linh ở bên nhau.
Biết tin, tôi cũng không có phản ứng gì nhiều, dù sao họ vốn là một đôi chính thức trong nguyên tác.
Nhưng tôi không ngờ tới.
Anh tôi thoát kiếp FA xong, mẹ lại chuyển mục tiêu thúc giục cưới hỏi sang tôi.
"Nhiên Nhiên à, con có quen bạn trai nào trong đại học không?"
Trên bàn ăn, mẹ tôi liếc bố một cái, gắp miếng sườn chua ngọt bỏ vào bát tôi, làm bộ hỏi rất tự nhiên.
Bên cạnh, Thẩm Hàn Chu im lặng ăn cơm.
Tôi vừa nhai vừa nói: "Không có."
Theo nguyên tác, lúc này lẽ ra tôi phải “bay màu” rồi.
Sợ xảy ra biến cố, hồi đại học tôi chỉ lo ăn chơi hưởng thụ, chứ đâu nghĩ gì đến chuyện yêu đương.
Nghe vậy, mẹ tôi khựng lại, nhưng không bỏ cuộc:
"Con xem, anh con cũng sắp kết hôn rồi, con cũng nên tìm một người đi, mẹ không thể mãi ở bên cạnh con được..."
Bla bla...
Tôi bực mình, liếc Thẩm Hàn Chu đang cúi đầu ăn cơm, rồi bịa đại:
"Anh con tìm cho con tám người rồi, còn đang chọn chưa xong nữa."
Lời vừa dứt, Thẩm Hàn Chu đang gắp cà tím đột nhiên khựng lại, miếng cà rơi luôn xuống bàn, trừng mắt nhìn tôi: "???"
Ánh mắt anh ấy như muốn nói:
“Anh tìm cùng lúc tám người cho em gái khi nào vậy?”
“Sao anh không biết gì hết?”
[Cứu mạng, cười ch mất hahahahaha]
[Nam chính: Bé à, đừng hại anh mà! (Ánh mắt sốc tận óc)]
[Nam chính tự kỷ: Tôi là chuyên gia gánh nồi hả trời!]
Mẹ tôi cũng sững sờ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi Thẩm Hàn Chu:
"Người con tìm có đáng tin không? Không được giới thiệu mấy thằng cà chớn vớ vẩn đâu nhé."
Ngay cả bố tôi cũng hồi phục từ cú sốc, từ tốn nói:
"Một lần xem nhiều người cũng tiện, tiết kiệm thời gian công sức."
Đến lượt tôi tối sầm mặt mũi: "???"
Không phải chứ.
Sao khả năng chấp nhận của họ lại mạnh vậy!
18.
Khó khăn lắm mới ăn xong cơm, tôi vội vàng trốn vào phòng mình.
Cứ tưởng chuyện đến đây là xong, ai ngờ...
Nửa đêm.
WeChat của tôi xuất hiện hàng loạt tin nhắn kết bạn mới.
Đồng thời, nhận được tin nhắn từ anh tôi: [Em xem trước tám người này.]
Tôi: Anh à, anh thật giỏi.
Nhưng tay tôi vẫn rất thành thật, bấm thêm bạn hết.
Có vẻ được mẹ tôi dặn dò kỹ, anh trai chọn toàn trai đẹp body chuẩn cho tôi.
Xem hết vòng bạn bè của họ, tôi suýt nữa chảy máu mũi.
Haha.
Giờ tôi mới hiểu cảm giác hoàng đế lật thẻ chọn người thị tẩm nó sướng thế nào.
Một câu thôi: Quá đã!