Quả nhiên, có một cô giáo vừa bưng nước trà từ văn phòng bước ra, thấy cô ấy liền cười:
"Mạnh Linh, em tới rồi à, cứ để bài tập lên bàn cô là được."
"Vâng ạ, thưa cô."
Mạnh Linh đáp nhẹ nhàng, giọng nói ngọt ngào, dáng vẻ cũng dịu dàng mềm mại.
Chỉ là khi lướt qua tôi, tôi rõ ràng cảm thấy thân thể cô ấy hơi cứng lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc, rất nhanh cô ấy đã trở lại bình thường.
Tôi gọi cô ấy lại: "Chị Mạnh Linh, chị là bạn cùng bàn của anh trai em phải không?"
Nghe tiếng tôi gọi, động tác của cô gái khựng lại, suýt chút nữa làm rơi hết chồng bài tập trong tay.
Một lúc lâu sau, ngay khi tôi tưởng rằng cô ấy sẽ không trả lời, thì một giọng nói rất khẽ truyền tới: "Xin lỗi."
Nói xong, cô ấy cũng không quay đầu lại, nhanh chóng bước vào văn phòng, để mặc tôi đứng ngẩn ra tại chỗ.
Nếu tôi không nghe nhầm…
Cô ấy vừa rồi... hình như đã xin lỗi tôi?
14.
Tan học, tôi vẫn cứ nghĩ mãi về chuyện đó.
Đi bên cạnh tôi là Thẩm Hàn Chu, không hiểu chuyện gì, thấy tôi lặng im không nói thì tưởng tôi không vui.
Anh ấy lục lọi túi áo mãi, cuối cùng móc ra một cuốn "Sổ tay ghi nhớ từ vựng tiếng Anh cấp tốc thi cấp ba" đặt trước mặt tôi.
Tôi nhìn quyển sổ ở trước mặt mình, mí mắt giật liên hồi: "Cảm ơn, nhưng thật sự không cần đâu."
Không phải chứ.
Ai bình thường lại cứ thủ sẵn cái này trong túi vậy trời?
Vừa dứt lời, bên tai chợt vang lên tiếng cười khẽ.
Tôi quay đầu, thấy thiếu niên trước mặt khóe môi và đuôi mày đều nhuốm ý cười, trong mắt còn lóe lên vẻ tinh nghịch: "Rất hữu dụng đấy."
Thôi rồi.
Anh ấy cố tình chọc tôi đây mà!
Tôi mới học lớp ba thôi mà đã bắt học từ vựng để thi cấp ba rồi hả!
Tôi giẫm một cái lên giày anh ấy rồi quay người bỏ chạy.
Hứ.
Cứ thích bắt nạt anh ấy vậy đó!
Thẩm Hàn Chu cũng không giận, cầm cuốn sổ đuổi theo, còn quơ quơ nó trước mặt tôi.
Tiếng cười trong trẻo vang vọng trên con đường về nhà.
Đúng lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm cam hai bóng hình kéo dài của chúng tôi.
Nhưng không ai trong chúng tôi chú ý tới…
Có một bóng dáng gầy gò đang lặng lẽ đứng ở cổng trường.
15.
Cuộc sống cứ bình yên trôi qua như thế.
Tôi từng thử thăm dò hỏi Thẩm Hàn Chu về chuyện của Mạnh Linh.
Theo lời anh ấy, Mạnh Linh là người hòa nhã với mọi người, rất được yêu mến, đối xử với anh cũng rất tốt.
Nhắc đến Mạnh Linh, vành tai thiếu niên hơi đỏ lên: "Em hỏi cô ấy làm gì?"
Tôi lắc đầu, vẫn không nói sự thật.
Chính Mạnh Linh là người đã đập vỡ đầu tôi đêm đó.
Sau chuyện đó, tôi vốn tưởng sẽ còn nhiều chuyện bất ngờ khác xảy ra, nhưng may mắn là không.
Cho tới khi tôi vào đại học, Thẩm Hàn Chu bắt đầu khởi nghiệp.
Anh có năng lực vượt trội trong lĩnh vực máy tính, vì vậy sau khi tốt nghiệp đã thành lập công ty riêng, những phần mềm do anh ấy phát triển vừa ra mắt đã gây bão trên thị trường.
Khi tôi tròn 20 tuổi, anh mua tặng tôi một chiếc Maserati trị giá hơn trăm vạn tệ.
Tôi còn chưa kịp vui mừng thì tại bữa tiệc sinh nhật hôm đó, tôi lại gặp Mạnh Linh.
[Mặc dù nữ chính đối xử với nam chính rất tốt, nhưng tôi vẫn nhớ lúc đó cô ta đã dùng đá đập vỡ đầu bé cưng đấy!]
[Ơ, nếu anh trai biết chuyện này thì chắc đôi nam nữ chính tiêu đời luôn rồi nhỉ?]
[Nữ chính chẳng phải đã xin lỗi rồi sao? Còn muốn gì nữa?]
[Nếu là tôi, cũng sẽ tức giận thôi! Thậm chí nếu nhân vật nữ phụ trả thù tôi cũng thấy hợp lý!]
Bình luận liên tục hiện lên trước mắt tôi.
Bọn họ nói không sai.
Nếu là trước kia, tuy tôi không phải người hay gây sự, nhưng cũng tuyệt đối không phải loại người bị người khác bắt nạt còn phải nhịn.
Nhưng không hiểu vì sao, lần này tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Thẩm Hàn Chu đi tới hỏi: "Sao vậy?"
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của anh, tôi không trả lời ngay, ánh mắt lướt qua anh nhìn về phía Mạnh Linh đang đứng bên tháp sâm panh.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng kem, mái tóc đen dài đến thắt lưng, ngũ quan tinh xảo, trông như tiên nữ hạ phàm.
Bất ngờ bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt cô ấy lóe lên một tia áy náy khó giấu.
Tôi: "..."
Thôi vậy, coi như tôi rộng lượng.
Không chấp nhặt với người đẹp làm gì!