Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ở tu chân giới, ta một mực khắc kỷ phục lễ, giữ khuôn phép làm Nhị Thế Tổ, nào ngờ đến những ngày tháng cuối đời lại bất ngờ trở thành nhân vật phong vân.
(Khắc kỷ phục lễ: kiềm chế bản thân, khép mình vào lễ;
Nhị Thế Tổ: chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo nghĩ cho sự nghiệp;
Nhân vật phong vân: chỉ những người làm mưa làm gió, có sức ảnh hưởng lớn trong xã hội)
“Lục Quân Nghiêu lật ngược cả Thần Cơ môn lên luôn rồi.” Tần Tinh gấp nhật báo tu chân lại, lột vỏ quýt, thấy ta không muốn ăn thì phối hợp với ta, tự nhét vào miệng mình, câu được câu chăng nói: “Đây là lần thứ mấy rồi? Nếu đệ còn không xuất hiện nữa, cá là hắn sắp thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền luôn đấy.”
(Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền: trích từ bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Nghĩa là: tìm kiếm người trên khắp trời xanh, dưới tận suối vàng)
Ta không có thời gian quan tâm đến những chuyện này. Hai ngày nay, bói toán đều xác nhận rõ ràng tu chân giới sẽ có thời tiết tốt, bầu trời vạn dặm không một gợn mây. Thế nhưng lúc này mây đen lại đang ùn ùn kéo đến bên ngoài động phủ của Tần Tinh, không còn chút dấu hiệu nào của ngày nắng.
Ta chạm vào đường vân kim sắc trên ngực, thở dài: “Hắn sắp tìm được ta rồi.”
Như thể chứng thực lời tiên đoán của ta, chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng động ồn ào, ta vừa chuẩn bị đứng dậy đón tiếp thì một luồng kiếm khí sắc bén đã phá mở động phủ.
Những nơi kiếm khí đi qua, hơn phân nửa đống đồ dùng đều bị cắt đứt hệt như băng tuyết tan rã, cuối cùng để lại một vết hằn sâu trên tường, đến mức có thể thấy cả đất.
...
Theo hành vi đắc tội với người ta của Lục Quân Nghiêu kiểu này, chờ hắn trở lại quê nhà, rất có thể sẽ bị mấy đại chưởng môn của bát đại môn phái vây công trên Quang Minh đỉnh cho xem.
Người vào cửa đầu tiên là Ngô lão đầu của Thần Cơ môn. Thật ra nói ông ấy bị ném vào thì đúng hơn.
Ta chưa từng thấy ông ấy trong tình trạng khốn khổ, đầu bù tóc rối, áo rách quần manh như này bao giờ. Không biết còn tưởng là tên thần côn chuyên mua danh cầu lợi nào đó trên thế gian đến nữa chứ...
(Mua danh cầu lợi: chỉ việc tìm kiếm danh vọng bằng cách không chính đáng)
Ông nhỏ giọng xin lỗi ta:
“Tạ Hàm tiểu huynh đệ, ta không phải cố ý bán đứng ngươi.”
“Cút!” Lục Quân Nghiêu dùng chiêu Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt ta. Kiếm trong tay hắn không biết đã đả thương bao nhiêu người, trông như đã uống no máu, lạnh đến thấu xương.
Sư tỷ ném cho ta ánh mắt: ‘tự cầu phúc’ rồi chuồn mất bóng. Đúng là đồ cực kỳ không có nghĩa khí!
Thế là trong động phủ tràn ngập nguy hiểm này chỉ còn lại hai người là ta và hắn.
Ta cười khan nói: “Không ấy... chúng ta ra ngoài trò chuyện đi.”
Ta quay người đi chưa được mấy bước, chợt thấy quanh thân tối sầm lại, một cơ thể ấm áp ôm chầm ta từ phía sau.
“Về nhà cùng ta.” Lục Quân Nghiêu đặt cằm lên vai phải ta, giọng nói khàn khàn: “Tông Nhi nói nó nhớ ngươi, ta cũng...” Giọng hắn trở nên dịu dàng: “Ta cũng nhớ ngươi.”
Haiz... Xem ra động phủ của sư tỷ khó thoát một kiếp này rồi.
“Lục Quân Nghiêu...” Ta nắm chặt thư ly hôn trong tay áo, hung ác hạ quyết tâm, xoay người đẩy hắn ra: “Việc đã đến nước này, ngươi còn không hiểu ý ta ư?”
“Ý ngươi là gì?” Hắn giận đến mức bật cười, lúc này ta mới để ý thấy hai mắt hắn đỏ hoe, mơ hồ có vẻ nhập ma.
“Vậy ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có ý gì!”
Hắn nắm chặt cổ áo ta, nhìn thẳng vào mắt ta: “Năm ngươi 12 tuổi, bị sư phụ nhốt vào phòng biệt giam. Nửa đêm ta đưa thuốc vào cho ngươi, ngươi nằm trên người ta nói muốn lớn lên kết thành đạo lữ với ta. Việc này là thật hay giả?”