Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ta không né tránh ánh mắt hắn, thản nhiên nói: “Lúc đó... để sớm được ra ngoài mà ta đã nói mấy lời sáo rỗng như vậy với rất nhiều người.”
Hắn hỏi tiếp: “Trước khi ngươi xuống núi du ngoạn đã nói với ta: chờ ngươi học xong trở về là có thể một mình gánh vác non sông, leo núi vượt biển, cùng ta dạo chơi khắp thiên hạ, như hình với bóng... Việc này là thật hay giả?
“Lúc đó ta bực tức ngươi còn không kịp! Ngươi phá hỏng giấc mộng độc hành thiên hạ đẹp đẽ của ta. Ta vốn định nói thế để lừa ngươi rời đi, nhưng cuối cùng ta có được toại nguyện đâu!”
Linh khí quanh thân Lục Quân Nghiêu hỗn loạn, đất trời rung chuyển, suýt nữa ta đã không đứng vững nổi. Thất khiếu hắn chảy máu nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại: “Vậy ngươi nói với sư nương: đời này không phải ta thì không thể...”
“Cũng là giả.”
Hắn buông ta ra, bật cười nói: “Sườn núi Lạc Phượng là giả, vĩnh kết đồng tâm là giả, mọi chuyện xảy ra trong trăm năm qua đều là diễn trò, gặp dịp thì chơi! Vậy tại sao ngươi không làm? Nói đi!”
Ta nhắm mắt lại: “... Ngươi đã biết đáp án rồi còn hỏi làm gì nữa.”
“Ngươi!” Hắn rút kiếm ra, thế kiếm vừa nhanh vừa mạnh, kỳ Độ Kiếp lộ rõ uy năng, sát ý ngút trời.
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không nỡ tổn thương ta. Trước khi sát chiêu kịp chạm vào người ta, hắn cứ thế mà dừng, loạng choạng lùi lại hai bước, đôi mắt chảy máu.
Nhân lúc Lục Quân Nghiêu phân tâm hoảng loạn, tay trái ta bóp nát Độ Ách phù do sư tỷ tặng, tu vi tăng vọt, trong nháy mắt thăng lên hai đại cảnh giới, tay phải ta lấy thần hồn trong Đồng Tâm khế làm dẫn, thi triển Nhiếp Hồn Chi Pháp.
Cuối cùng mưu cơ cũng bại lộ.
Đồng tử Lục Quân Nghiêu mất đi thần thái, hệt như con rối đi đến trước mặt ta.
Ta lấy thư ly hôn ra.
Không hổ là thiên quỹ chi tư (món quà được ông trời ban tặng), ta và Tần Tinh tốn biết bao công sức mới tạo ra được thế cục dẫn dụ hắn vào, lại mạnh mẽ cưỡng ép nâng tu vi ta lên ngang bằng hắn. Nhưng đến khi thao túng hắn, ta vẫn được chỗ này hỏng chỗ khác như cũ.
Khoảnh khắc cuối cùng khi ký vào lá thư ly hôn kia, rốt cuộc ta cũng không áp chế nổi hắn nữa, cùng hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Hai người tính danh đã đủ, ly hôn đã thành.
Hai mắt Lục Quân Nghiêu đỏ ngầu, vươn tay muốn tóm lấy nhưng lá thư ly hôn này đã trở thành một phần của pháp tắc thiên địa. Nó chậm rãi bay lên, từng câu từng chữ biến thành kim văn (văn tự màu vàng).
Ngón tay Lục Quân Nghiêu xuyên qua tên ta, hết thảy đều là phí công vô ích.
Cuối cùng, ngay lúc kim văn hoàn toàn biến mất, ta cảm nhận được mối liên hệ trên tinh thần giữa ta và hắn đột nhiên bị cắt đứt.
Vậy là thế gian này lại không còn đôi phu phu nào gọi là Tạ Hàm và Lục Quân Nghiêu nữa.
Hóa ra là loại cảm giác này.
Hắn tê liệt ngã gục xuống đất, ánh mắt nhìn ta giống như đau khổ, cũng như căm hận: “Thật cũng được, giả cũng được. Ngươi muốn gì cũng được, cho dù thứ ngươi muốn chính là mạng của ta, ta cũng không nói tiếng nào. Nhưng tại sao ngươi! Ngươi có thể...”
Lục Quân Nghiêu, ngươi đúng là đồ đầu đất hết thuốc chữa.
Xưa nay Tạ Hàm ta tự làm tự chịu, há có đạo lý bắt người khác chết thay?
Ta nhìn về phía bầu trời xa xăm, nơi đang có luồng sáng màu vàng xen lẫn tím phun trào.
Sau đó có tiếng sấm nổ ì đùng vang lên.
Ông trời đến lấy mạng ta rồi.