Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chỉ có ta và sư tỷ Tần Tinh biết trận pháp này, vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, thiết lập trận pháp ở nơi Nhật Nguyệt Linh Khí tụ hội. Lấy phù làm dẫn là có thể truyền tống đến mắt trận cách xa ngàn dặm chỉ trong chốc lát.
Năm đó ta và Tần Tinh đọc sách ngày đêm không ngừng nghỉ, nghiên cứu tới nỗi muốn bạc cả đầu ở Tàng Kinh các trong Thanh Vân Tông, vì mải mày mò thứ này mà suýt nữa đã lỡ mất trận thi đấu của môn phái, bị phụ thân ta trách mắng một trận lên bờ xuống ruộng vì tội: “mê muội mất cả ý chí”.
Bây giờ xem ra, phụ thân nói cũng không hoàn toàn đúng. Cha, người xem, này chẳng phải là phát huy được tác dụng rồi à!
Chỉ là... ta đau đến nhe răng trợn mắt, mắt nổ đom đóm. Sao trong cổ thư không hề đề cập đến chuyện người thực hiện na di sẽ phải chịu nỗi đau phân cân thác cốt gì hết vậy!
(Na di: dịch chuyển tức thời; phân cân thác cốt: rút gân nghiền xương)
Có lẽ Tần Tinh đã sớm quên béng việc bọn ta thiết lập trận pháp ngay tại phủ đệ của tỷ ấy rồi.
Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng tỏ, trong động phủ đột nhiên hiện ra thêm một người sống sờ sờ, Tần Tinh sợ đến mức mặt nạ trên mặt sắp sửa rơi xuống: “Đệ đến hồi nào thế?”
Ta có thể chịu được đến lúc này đã là phế đi vạn phần khí lực. Nghe thấy giọng Tần Tinh, ta lập tức không nhịn nổi nữa, ngã cắm đầu cắm mặt xuống đất.
Tần Tinh vội vàng đỡ lấy ta, duỗi hai ngón tay thon dài không tỳ vết ra, đặt lên mạch ta: “Sao mạch tượng của đệ lại yếu ớt thế?”
Tỷ ấy nhíu chặt mày: “Có phải do tên khốn kiếp Lục Quân Nghiêu kia giở trò quỷ gì không!”
Vừa dứt lời, tỷ ấy liền muốn rút kiếm lên núi, thay ta đòi một lời giải thích.
Ta vội vàng xua tay: “Không phải hắn... Sư tỷ, chúng ta khoan nói chuyện này đã. Tỷ xem có cách nào phá giải Đồng Tâm khế trên người ta không?”
“Đồng Tâm khế...” Tần Tinh ngưng thần tập trung nghĩ một hồi: “Chính là bí pháp thất truyền đã lâu kia hả?”
Ta gật đầu.
Tỷ ấy trầm ngâm: “Hầu như chỉ có thư ly hôn cùng nguồn gốc mới có thể phá giải.”
Ta vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Không có cách nào khác ư?”
“Đồng Tâm khế được kết nối bởi giao ước thần hồn giữa hai người, cùng hưởng họa phúc. Đây vốn là chuyện tốt, rốt cuộc đệ muốn giải cái gì?”
Ta thở dài, mượn lực đạo của tỷ ấy, cởi áo ngoài trên người xuống. Kim Sắc Thánh Văn hiện rõ, kéo dài dọc theo cổ tay đến vị trí cách tim ta một tấc: “Sư tỷ, tỷ nhận ra thứ này không?”
“Côn Luân Thánh Thể?!” Tần Tinh kinh hãi: “Chẳng phải người có Côn Luân Thánh Thể đã hồn phi phách tán trong hạo kiếp (đại nạn) của Thanh Vân Tông 300 năm trước rồi ư??”
“Chẳng qua chỉ là kẻ chết thay thôi.” Ta cười khổ: “Người có máu đầu tim chân chính, có thể tái tạo lại nhục thân... là ta.”
Tu chân giả tranh mệnh với trời, thử hỏi mấy ai đối mặt với loại dụ hoặc này mà có thể không chút động lòng?
Thanh Vân Tông từ nổi danh khắp thiên hạ trở thành bị lật đổ chỉ sau một đêm, đầu sỏ tạo nên tất cả chính là ta.
Cha mẹ ta quả là giỏi tính toán, ngay cả ta cũng tưởng Côn Luân Thánh Thể đã chết trong cuộc chiến tranh đoạt giữa các đại năng tu chân giới. Thẳng đến khi Thánh Văn xuất hiện trong vài tháng trở lại đây, ta mới tra trong cổ thư, không ngờ lại đúng là ta.
“Đáng tiếc chúng ta có thể lừa được những kẻ tục nhân tầm thường trong khắp tu chân giới, nhưng lại không qua mắt được Thiên Đạo.” Ta vuốt ve đường vân sắp lan đến tận tim: “Côn Luân Thánh Thể định sẵn thiên địa bất dung. Ngày ta tròn 500 tuổi, Thiên Đạo sẽ bổ xuống chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp, tiễn ta vào chỗ chết.”
Ngô lão đầu nói cha mẹ đã nhờ Lục Quân Nghiêu bảo vệ ta 500 năm bình an, sao hắn biết được: cha mẹ ta há có thể tuỳ tiện chắp tay nhường công pháp gia truyền cho người khác như vậy?
Chẳng qua là vì ta và Lục Quân Nghiêu vốn có mệnh cách tương hợp, lại gắn kết thần hồn bởi Đồng Tâm khế, họ muốn duy trì khế ước của bọn ta đến khi lôi kiếp giáng xuống, để Lục Quân Nghiêu chết thay ta.
Lục Quân Nghiêu bảo vệ ta đến năm 500 tuổi ư? Là sinh mệnh của hắn chỉ kéo dài được đến khi ta 500 tuổi thì có!
Tạ Hàm ta cả đời quang minh lỗi lạc, chưa từng rắp tâm hại người, chứ đừng nói đến chuyện thật sự hại người.
Thế nhưng Đồng Tâm khế à Đồng Tâm khế, vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu không xa.
Hôn khế của bọn ta cuối cùng lại biến thành bùa đòi mạng của Lục Quân Nghiêu.
“Sư tỷ, còn 15 ngày nữa là sinh nhật của ta.” Ta cố tỏ vẻ khiến bản thân trông như đang say rượu: “Lục Quân Nghiêu cao hơn ta hai đại cảnh giới, chỉ dựa vào ta chắc chắn không cách nào buộc hắn ly hôn với ta được, tỷ phải giúp ta đấy.”