Chương 4
8
Sau khi Thành Thành xuất viện, tôi xin nghỉ mấy ngày.
Theo lời dặn của bác sĩ, tôi nghiên cứu một thực đơn, mỗi ngày đều nghiêm túc chuẩn bị ba bữa cho con.
Trình Mục cũng thường xuyên qua, lần nào cũng mang theo đủ thứ.
Tôi và anh đã quay lại bên nhau.
Mọi chuyện như trở lại quãng thời gian yêu đương trước kia, nhưng lại có chút khác biệt.
Cả hai chúng tôi đều đã trưởng thành hơn, dịu dàng hơn, trong dòng chảy của thời gian và tình yêu học được cách thấu hiểu, bao dung, dám thẳng thắn bày tỏ tình cảm.
Khác với ngày trước, nay có thêm Thành Thành, mối quan hệ của chúng tôi không chỉ dừng lại ở tình yêu đôi lứa, mà đã mang dáng dấp của một mái ấm.
Cuộc sống như chậm lại, ngay cả thời gian vốn lạnh lùng cũng trở nên mềm mại.
Cho đến một ngày, tôi nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, giấc mơ đẹp tan vỡ, để lộ nanh vuốt của hiện thực.
Cúp máy xong, tôi vẫn tiếp tục rửa bát, nhưng trong lòng bỗng như rơi vào khoảng không.
“Choang” — bát đĩa trượt khỏi tay vỡ tan dưới đất, tôi ngồi sụp xuống, máy móc nhặt từng mảnh sứ.
Vừa đổ rác về, Trình Mục nghe thấy liền vội chạy vào.
“Sao thế, có bị thương không?”
“Không sao.” Tôi nói vậy, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.
“Có chuyện gì? Vừa rồi em vẫn ổn mà.” Anh lau nước mắt cho tôi, lo lắng hỏi.
“… Thành Thành sắp phải rời đi rồi.”
Thời gian bên con quá lâu, đến mức tôi gần như quên mất thân phận thật sự của nó.
Giờ giấc mơ vỡ nát, tim tôi như bị ai đó dùng búa nện mạnh, đầu óc choáng váng.
Trình Mục nắm tay tôi:
“Sau này nếu em nhớ Thành Thành, chúng ta sẽ cùng đi thăm nó.”
Anh nói để an ủi tôi, nhưng tôi cảm nhận được trong lòng anh cũng chẳng nỡ buông.
Tại đồn cảnh sát, tôi và Trình Mục gặp người thân của Thành Thành.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đẩy một cụ già ngồi xe lăn tiến lại gần.
Cụ già vẫn chăm chăm nhìn về phía này, đến khi thấy Thành Thành, nước mắt lăn dài.
“Lại đây, cho ông ngoại nhìn kỹ nào.”
Đôi tay run rẩy vuốt ve gương mặt, mái tóc, rồi khắp người thằng bé, cứ như nhìn bao nhiêu cũng chẳng đủ.
Ánh mắt rụt rè xen lẫn mong mỏi ấy khiến người ta xúc động.
“An Thành lớn thế này rồi… khi còn ở nhà, con mới bé tí thôi.” Ông chậm rãi đưa tay so chiều cao.
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cũng đỏ hoe mắt, vội đưa tay lén lau đi vài giọt lệ.
“Cô gái, cảm ơn cô, cô là ân nhân của cả nhà chúng tôi.” Khuôn mặt hằn dấu phong sương của cụ già đẫm nước mắt, vừa nói vừa định đứng lên cúi chào.
Trình Mục nhanh tay đỡ lấy.
Đúng lúc này, Thành Thành bất chợt gọi một tiếng:
“Ông ngoại!”
Cụ già khựng lại, rồi gật đầu liên hồi, nước mắt ướt đẫm vạt áo:
“Ừ, là ông ngoại đây…”
Ba năm xa cách, người thân cuối cùng cũng đoàn tụ.
Nhìn cảnh ấy, tôi chợt thấy mình thật ích kỷ.
Tôi chỉ nghĩ đến bản thân không nỡ rời xa Thành Thành, mà quên rằng nó vẫn còn gia đình ruột thịt, những người ngày đêm thương nhớ và lo lắng cho nó.
“Cô là cô Ninh Kha phải không? Tôi là Triệu Văn, trợ lý của ông Tôn.” Người đàn ông trung niên đi đến.
“Chào anh Triệu.” Trình Mục ôm vai tôi:
“Vợ tôi đang buồn, mong anh thông cảm.”
“Đương nhiên, có thể hiểu.” Triệu Văn gật đầu:
“Mẹ của An Thành, cũng là con gái út của ông Tôn, tên là Tôn Hân.
Gia đình ông Tôn định cư ở nước ngoài đã lâu. Ba năm trước, cô ấy cùng chồng về nước thăm người thân, không ngờ gặp tai nạn ở núi Nguyệt Lượng.”
“Nghe tin dữ, ông Tôn bị đau tim suýt không qua khỏi.
Tin tức trong nước khi ấy lại có sai sót, chúng tôi tưởng An Thành cũng mất rồi.
Cho đến gần đây tình cờ nghe được tin tức, ông Tôn mừng rơi nước mắt, lập tức bay về, cho người tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy An Thành.”
“Đã chắc chắn chưa? Có khi nào nhầm lẫn không?” Tôi do dự, trong lòng giằng xé.
Triệu Văn lặng vài giây rồi hỏi:
“An Thành có đeo một sợi dây chuyền bạc, trên đó khắc chữ ‘Thành’ đúng không?”
“Đúng. Vì vậy tôi mới gọi nó là Thành Thành…” Nói đến đây, tôi nghẹn lại.
Mọi chuyện bỗng trở nên sáng tỏ.
Đến lúc này, sự thật đã được xác nhận.
“Cô Ninh, cô có đại ân với nhà họ Tôn, chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ trọng hậu. Nếu cô có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ hết sức đáp ứng.”
“Tôi… sau này còn có thể gặp lại Thành Thành không?” Tôi buột miệng hỏi.
Triệu Văn im lặng một lúc rồi chậm rãi nói:
“E là khó. Ông Tôn sẽ đưa An Thành ra nước ngoài, bởi… nơi đó mới là nhà của cậu bé.”
Nghe vậy, lòng tôi đau thắt, đầu óc choáng váng, thế giới trước mắt dần nhòe đi.
Chân tôi loạng choạng, rồi ngã vào một vòng tay quen thuộc, ấm áp.
Trước khi nhắm mắt, trong cơn mơ hồ, tôi dường như thấy Thành Thành chạy về phía mình.
Tôi cố vươn tay muốn ôm con, nhưng dù chỉ cách một bước, vẫn không sao chạm tới.
Giây tiếp theo, tôi chìm vào bóng tối vĩnh hằng.