Chương 5
9
Trong phòng bệnh.
“Chú Trình, có phải mẹ không cần con nữa không?”
“Không đâu. Mẹ chỉ mệt, muốn nghỉ ngơi một chút thôi. Mẹ rất yêu con, mãi mãi sẽ không bao giờ bỏ rơi con cả.”
…
Trình Mục bước ra ngoài, thấy Triệu Văn đã đứng ở hành lang từ lâu, dáng vẻ như chờ anh.
Anh vừa lấy bao thuốc ra rồi lại nhét vào túi, bước về phía đối phương.
“Ông Tôn đâu?”
“Ông không khỏe, chúng tôi đã cho người đưa về khách sạn nghỉ ngơi rồi.”
Hai người, một đứng bên cửa sổ, một tựa vào tường, sáng tối phân rõ.
Nửa người của Trình Mục khuất trong bóng, giọng trầm thấp:
“Ngoài ông Tôn ra, Thành Thành còn người thân nào khác không?”
“Có chứ. Ông Tôn còn một con trai và một con gái, con trai làm quan, con gái kinh doanh.
Họ Tôn cũng có không ít chi thứ, người trong nước, người ngoài nước, đều có danh tiếng, trong nhiều lĩnh vực đều có thành tựu.” Giọng Triệu Văn mang theo chút kiêu ngạo khó che giấu.
Nghe xong, Trình Mục khẽ bật cười, khó đoán được tâm tình:
“Quả thật là một gia tộc hiển hách.”
Triệu Văn nhìn người thanh niên trước mặt, khí chất trầm ổn, khiến người khác khó dò. Rõ ràng đối phương chẳng nói gì gay gắt, nhưng lại khiến ông ta vô cớ cảm thấy lạnh sống lưng.
Không biết phải nói gì, ông ta chỉ lúng túng thêm:
“Chúng tôi nhất định sẽ bù đắp thỏa đáng cho cô Ninh.”
Trình Mục liếc ông một cái, rồi thu ánh mắt về:
“Ông Triệu, ông là người từng trải, hẳn có thể nhìn ra vợ tôi là kiểu người thế nào. Nếu cô ấy vì tiền, đã chẳng chấp nhận lời đồn thổi mà một mình nuôi dưỡng Thành Thành suốt ba năm.”
Anh thoáng nhìn về phía phòng bệnh, hàng mi khẽ nâng, giọng lại lạnh lẽo:
“Con người đâu phải cây cỏ. Trên đời này, không phải chuyện gì cũng có thể đo bằng tiền.”
Triệu Văn im lặng.
Trình Mục không nói thêm, chỉ khẽ dừng một nhịp rồi tiếp lời:
“Có một việc, mong ông Triệu chuyển giúp. Tôi muốn gặp ông Tôn, nói chuyện riêng.”
…
Tôi mở mắt, điều đầu tiên thấy là Trình Mục, rồi đến Thành Thành đang ngủ say bên cạnh.
“Em tỉnh rồi. Có thấy chỗ nào khó chịu không?” Anh khẽ hỏi.
“Tôi… bị sao vậy?” Tôi nhỏ giọng.
“Hạ đường huyết.” Anh mở hộp giữ nhiệt:
“Uống chút cháo đi.”
Trong phòng yên tĩnh. Trình Mục từng thìa, từng thìa đút tôi ăn.
Thỉnh thoảng tôi lại liếc nhìn Thành Thành.
Bỗng dưng hiểu ra, câu trong phim nói “gặp thêm một lần, mất đi một lần” nghĩa là thế nào.
Tôi biết bản thân có phần yếu đuối, nhưng đến lúc thật sự phải chia xa, con người ta không thể nào kiềm được cảm xúc.
Dù gì thì ba năm tình cảm, sợi dây gắn kết ấy đâu thể nói dứt là dứt ngay.
Trình Mục thấu hiểu nỗi đau và giằng xé trong lòng tôi, chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy tôi.
Thành Thành ngủ yên bên giường bệnh.
Chúng tôi ngồi nhìn con thật lâu, chẳng ai nỡ đánh thức.
10
Trong sân bay, người đến người đi tấp nập.
“Không chào tạm biệt trực tiếp sao?” Trình Mục hỏi.
“Thôi, chỉ nhìn từ xa là đủ. Em sợ nếu đứng trước mặt, em sẽ chẳng nỡ rời đi.”
Thành Thành bất ngờ quay đầu lại, tôi vội né sang một bên.
Thằng bé nhìn quanh thật lâu, cuối cùng thất vọng quay đi.
Ông Tôn nắm tay Thành Thành, cùng nhau lên máy bay.
Máy bay dần khuất xa.
Tôi òa khóc nức nở trong vòng tay Trình Mục.
Sau khi Thành Thành đi, cuộc sống của tôi như mất đi điểm tựa, mỗi ngày đều mơ hồ trôi qua.
Khi Trình Mục ở bên, tôi còn gắng ăn được chút gì đó, nói vài câu.
Nhưng hễ anh không có, tôi lại sợ hãi, sợ bóng tối, sợ sự cô độc.
Một hôm anh họp về muộn, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, liền uống thuốc an thần.
Chẳng ngờ lỡ uống quá liều, lúc mở mắt đã thấy mình trong bệnh viện.
Bao năm quen biết, đây là lần đầu tiên tôi thấy Trình Mục rơi lệ.
“Xin lỗi anh, Trình Mục. Em sẽ cố gắng tốt lên.”
Anh ôm chặt lấy tôi, siết thật mạnh.
“Anh hối hận rồi. Năm đó không nên đồng ý chia tay, lẽ ra phải bám chặt lấy em.
Tự tôn, kiêu ngạo, tiền đồ… tất cả đâu quan trọng bằng em.
Nếu ngày đó anh kiên quyết hơn, có lẽ chúng ta đã không chia xa lâu đến vậy, em cũng không phải chịu khổ nhiều thế. Là lỗi của anh.”
Tôi lắc đầu:
“Không, chưa bao giờ là lỗi của anh. Trình Mục, có một chuyện em chưa từng nói, đó mới là lý do thật sự em chia tay anh.”
Anh từ từ nới lỏng vòng tay.
Tôi tiếp tục:
“Em xuất thân từ gia đình đơn thân, từ nhỏ sống với mẹ. Năm lớp 6, mẹ đi bước nữa, gả cho một người giàu có, điều kiện rất tốt.”
“Năm ba đại học, bà tìm em. Em còn tưởng bà nhớ em, vì đã nhiều năm không gặp. Nhưng thực tế, bà cần em hiến tủy cứu con gái bà.”
“Bà nói nhiều lời dịu dàng, mua cho em nhiều thứ. Thật ra dù bà không nói gì, em vẫn sẽ cứu. Em không ngờ rằng…” Nói đến đây, cổ họng nghẹn lại, bao lần muốn ngừng.
Trình Mục siết tay tôi:
“Không sao, nếu không muốn nói thì đừng nói.”
Tôi gượng cười, nhưng vẫn tiếp lời:
“Ghép tủy thành công, con gái bà khỏe lại, rồi cả gia đình rời đi. Từ đó em không còn gặp họ, bà thậm chí đổi liên lạc, như sợ em bám theo.”
Nụ cười tôi chua chát:
“Khi cần thì ân cần, khiến em tưởng mình được mẹ yêu.
Khi xong việc thì vứt bỏ, đến một cái nhìn cũng tiếc. Trình Mục, anh biết không?
Khi ấy em thấy như bị cả thế giới vứt bỏ.
Em không hiểu vì sao bà lại đối xử như thế, cũng không hiểu vì sao cuộc đời lại tàn nhẫn vậy.
Quãng thời gian đó, em tuyệt vọng, ghét đời, ghét tất cả.
Em không thể chung sống cùng ai, em sợ sẽ làm tổn thương anh, nên mới chia tay. Xin lỗi anh.”
“Nguyệt Lượng Sơn là nơi mẹ từng đưa em đi cắm trại sinh nhật.
Ngày ấy, em vốn định… kết thúc cuộc đời. Em mang theo cả lọ thuốc ngủ, tính lặng lẽ ra đi. Nhưng không ngờ lại chứng kiến vụ tai nạn ấy.”
Nghe tới đây, bàn tay Trình Mục siết chặt hơn, rõ ràng đang cố kìm nén.
Tôi hít sâu, nói tiếp:
“Ngày đó, không chỉ em cứu Thành Thành, mà nó cũng cứu em.
Với em, nó không chỉ là đứa trẻ vô tình được cứu sống, mà là ngọn đèn sáng trong tuyệt vọng.
Nhờ nó, em mới dần hồi phục, mới học cách sống tiếp, học cách yêu chính mình và yêu người khác.”
“Xin lỗi, là anh đến quá muộn.” Trình Mục ôm tôi chặt hơn.
“Phải là em xin lỗi. Khi đó em quá tuyệt tình, trời lạnh thế mà để anh đứng đợi suốt một đêm, mưa lớn thế mà em chẳng đưa nổi một cái ô, cứ thế để anh ướt sũng quay về.
Khi ấy anh nhất định đau lòng, oán hận em, phải không? Em không cố ý làm anh tổn thương, thật sự xin lỗi.”
“Đúng, rất đau. Nhưng chưa từng oán hận em.” Anh thì thầm bên tai tôi.
“Ninh Kha, điều anh muốn nghe không phải là ‘xin lỗi’.”
Tôi ôm lấy cổ anh, khẽ nói:
“Em yêu anh, rất, rất yêu anh.”
“Anh cũng vậy.” Anh cúi đầu, chúng tôi lặng lẽ hôn nhau, cảm nhận hơi thở của nhau.
Đã từng do dự, từng giằng xé, từng đau lòng, nhưng chưa bao giờ đánh mất.
Người tôi yêu vẫn luôn kiên định yêu tôi, dù bị tôi đẩy xa, chưa từng ngừng lại.
Ông trời cuối cùng cũng trả người ấy về bên tôi, trao lại cho tôi đoạn tình đẹp nhất, ấm áp nhất.
Tôi thật may mắn.
Tôi sẽ trân trọng, sống hạnh phúc bên người mình yêu, cho đến tận cùng năm tháng.
Phiên ngoại – Nửa năm sau.
Phiên ngoại
“An Thành, chạy chậm thôi, cẩn thận ngã đấy.”
Ông Tôn ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn Thành Thành nô đùa trong sân.
Đúng lúc giữa mùa hè, ánh nắng chiếu xuống sân ấm áp, ông phe phẩy quạt nan, trên gương mặt tràn đầy nụ cười và sự mãn nguyện.
“Thành Thành.”
Nghe tiếng gọi, thằng bé lập tức bỏ món đồ chơi trong tay, chạy ra ngoài.
“An Thành, chạy chậm thôi, đứa nhỏ này…” Triệu Văn vừa đẩy xe lăn cho ông, vừa khẽ lắc đầu.
Không lâu sau, Ninh Kha và Trình Mục dắt tay Thành Thành, xách theo vài món đồ bước vào.
“Các cháu đến rồi!” Ông Tôn cười hiền hậu.
“Bọn cháu đến thăm ông.” Ninh Kha tiến đến, đặt tay lên tay cầm xe lăn:
“Để cháu đẩy cho.”
Triệu Văn lặng lẽ lùi sang một bên.
“Xem nào, cái gì đây?” Trình Mục đưa cho Thành Thành một chiếc hộp.
“Wow, là máy bay không người lái! Cảm ơn chú Trình!” Thành Thành reo lên.
“Chú và mẹ con đã kết hôn rồi, vậy bây giờ con nên gọi ta là gì? Hửm?”
“Cảm ơn… ba.” Thằng bé cười ngượng ngùng.
“Lại đây, ba bế nào.”
Trình Mục bế thằng bé lên, xoay mấy vòng liền giữa không trung.
“Anh chậm thôi.” Ninh Kha bật cười: “Còn bảo em trẻ con cơ đấy.”
Trong khi Trình Mục hướng dẫn Thành Thành chơi máy bay, Ninh Kha ngồi cạnh ông Tôn, cùng nhau sưởi nắng.
“Không ngờ ông lại quyết định về nước định cư. Hôm đám cưới, thấy Thành Thành, em còn ngỡ mình hoa mắt.”
Ông Tôn chậm rãi phe phẩy quạt, ánh mắt dõi về dãy núi xanh phía xa.
“Lá rụng về cội thôi. Ta già rồi, cũng muốn trở về. Hân Hân cũng ở đây, biết đâu sau trăm tuổi còn có thể gặp lại.”
“Nhất định sẽ như vậy.” Ninh Kha nhẹ giọng đáp.
Triệu Văn đứng bên, trong thoáng chốc dường như nhìn thấy hình ảnh nhiều năm trước — khi tiểu thư Tôn Hân còn ngồi trò chuyện cùng cha mình ở sân nhà, cũng dưới bầu trời nắng ấm thế này.
Khi ấy ông Tôn còn khỏe mạnh, tóc chưa bạc trắng.
Tiểu thư kể cho ông nghe về chàng du học sinh mà cô yêu, kể anh ngốc nghếch vụng về thế nào, kể những chuyện nhỏ vui vẻ giữa hai người.
Ông thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu, một già một trẻ, cảnh tượng hòa hợp vui vầy.
Thời gian chẳng chờ ai, chớp mắt đã bao năm trôi qua.
Triệu Văn lại nhớ đến buổi trò chuyện giữa Trình Mục và ông Tôn trước khi rời đi.
“Cháu hiểu tình cảm ông dành cho An Thành, huyết mạch thân tình, ai cũng khó buông bỏ.
Nhưng đối với Ninh Kha, Thành Thành cũng là người thân.
Dù không chung m/á/u mủ, nhưng đã khắc sâu vào tim. Ông từng xa cách cháu trai ba năm, ông biết nỗi đau chia lìa ấy thế nào.
Nếu sau này ông mang An Thành đi, Ninh Kha cũng sẽ nếm trải sự giày vò ấy, thậm chí còn hơn gấp bội.”
“Cháu không dám mong ông giữ An Thành lại, chỉ xin ông mỗi năm đưa nó về thăm vài lần. Bởi ở nơi này, cũng có người ngày đêm thương nhớ nó, lo lắng cho nó.”
“Cháu chỉ là hậu bối, lời có phần đường đột, mong ông rộng lượng bỏ qua. Kính chúc ông mạnh khỏe, bình an.”
…
Từ ngày ông Tôn đưa An Thành về, trong nhà có thêm tiếng trẻ thơ, sắc mặt ông cũng tươi tắn hơn, sức khỏe dần ổn định.
Mọi thứ tưởng như vẫn bình lặng, cho đến một hôm, ông bất ngờ hỏi:
“Có phải ta đã sai khi đưa An Thành ra nước ngoài không?”
Triệu Văn còn chưa kịp trả lời, ông đã tự nói tiếp:
“Đêm đó, ta thấy An Thành ôm một bức ảnh, trốn trong phòng khóc. Trong ảnh là cô gái đã cứu nó.”
Giọng ông đượm buồn và hối hận:
“Ta chợt nhận ra, ở đây nó không thực sự vui. Có lẽ chàng trai họ Trình kia nói đúng… là ta đã sai rồi.”
Ngày ông Tôn đưa An Thành trở về, lại trùng hợp với đám cưới của Ninh Kha và Trình Mục.
Sự xuất hiện của Thành Thành khiến hôn lễ trở nên trọn vẹn, như thể số phận đã sắp đặt, ông Tôn cũng trao cho đôi trẻ món quà và lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
Nắng trong sân vẫn rực rỡ.
Con mèo già lười biếng nằm phơi nắng trước hiên.
Trong sân tràn ngập tiếng cười, có già có trẻ, bóng cây rung rinh, gió nhẹ thổi qua, mang theo từng đợt mát lành.
Không biết từ lúc nào, mùa hè đã đến.
——HẾT.