Mẹ Đơn Thân Và Chàng Trai Năm 17 - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
5
 
“Vương Mộng Vũ, bớt ăn nói bậy bạ đi. Cậu biết cái gì mà bịa đặt ở đây.”
 
Lâm Na vừa nghe đã nổi giận:
 
“Còn dám bôi nhọ Ninh Kha nữa, tin không, bà đây xé nát cái miệng cậu!”
 
“Cô ta mang thai trước hôn nhân, chẳng lẽ không cho người khác nói?” Vương Mộng Vũ cậy thế, đáp trả đầy thách thức.
 
Tôi đẩy cửa bước vào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
 
Tôi đi thẳng đến chỗ mình, rót đầy ly rư/ợ/u.
 
“Đúng là tôi có con, và tôi rất yêu nó. Nhưng không phải mang thai trước hôn nhân.” Tôi nhìn Vương Mộng Vũ, nói tiếp:
 
“Không biết sự thật mà lại bừa bãi suy đoán, vu khống người khác, loại hành vi này thật sự rất đáng ghét.”
 
Nói xong, tôi nâng ly trước mặt lên, uống cạn rồi đặt xuống.
 
“Xin lỗi, tôi có việc nên đi trước. Mọi người cứ từ từ ăn.”
 
Ra khỏi nhà hàng, tôi mới chợt nhớ điện thoại bỏ quên trên bàn, lúc đi chỉ lo cầm túi.
 
Bất đắc dĩ, tôi đành quay lại.
 
Đến gần phòng bao, ở góc hành lang vang lên tiếng nói chuyện.
 
“Trình Mục, chẳng lẽ anh không biết sao? Em cũng thích anh từ lâu rồi. Tại sao Ninh Kha thì được, còn em thì không?”
 
“Không tại sao cả.” Giọng Trình Mục vẫn lạnh nhạt như xưa.
 
Trong giọng Vương Mộng Vũ lẫn chút nghẹn ngào:
 
“Cô ta vừa mắng em như thế, anh không phản ứng gì sao?”
 
“Là em vu khống cô ấy trước.” Anh nói.
 
“Ngần ấy năm rồi, trong lòng anh vẫn hướng về cô ta. Cô ta căn bản không xứng, anh có biết không, cô ta chỉ là một…”
 
“Đủ rồi.” Trình Mục quát khẽ:
 
“Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nào bất lợi cho cô ấy. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, em nên biết dừng lại.”
 
Nói rồi, anh quay người rời đi, vừa vặn chạm mặt tôi.
 
Anh hơi khựng lại, sau đó chỉ hỏi:
 
“Quên đồ à?”
 
Chuyện vừa rồi, anh không nhắc đến nửa câu.
 
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào. Mất một nhịp mới đáp:
 
“Điện thoại của tôi để trên bàn.”
 
“Đợi ở đây.”
 
Anh vào trong, chẳng bao lâu đã quay lại, trên tay cầm điện thoại của tôi.
 
Tôi vừa định nhận lấy, anh lại thản nhiên nhét thẳng vào túi mình.
 
“Khi nào em chấp nhận kết bạn WeChat với tôi, lúc đó tôi mới trả.” Anh nói một cách hiển nhiên.
 
“Anh sao lại như vậy chứ!”
 
“Tôi làm sao? Hửm?” Anh bất ngờ áp sát, chậm rãi ép tôi lùi về phía tường.
 
Tim tôi đập thình thịch, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ biết lảng sang chuyện khác:
 
“À… Lâm Na, tôi phải nhắn cho cô ấy, hỏi xem khi nào về.”
 
“Ồ, lúc nãy tôi vừa vào, cô ấy nói nhờ tôi đưa em về. Bạn trai cô ấy sẽ đến đón.”
 
Giao du nhầm người rồi!
 
Lâm Na, đồ bạn thân trọng sắc khinh bạn!
 
Bất lực, tôi đành theo Trình Mục đi.
 
Anh lái xe ít nói, trong xe vang lên một khúc nhạc không lời xa lạ, yên tĩnh và êm dịu.
 
Tôi dần thả lỏng, khẽ nhắm mắt.
 
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, xe dừng lại.
 
Tôi lập tức tỉnh táo, nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã đến dưới tòa nhà nhà tôi.
 
“Tôi vào đây, cảm ơn anh đã đưa về.”
 
Vừa định mở cửa, thân thể bỗng bị kéo lại, bật ngược về ghế.
 
Trình Mục bật cười, giúp tôi tháo chốt an toàn:
 
“Ngốc quá, vẫn hấp tấp như xưa.”
 
Mặt tôi đỏ bừng, chẳng nói gì thêm.
 
Xuống xe, tôi nghe anh chậm rãi nói:
 
“Không lấy điện thoại sao?”
 
“À… cảm ơn.”
 
Khi nhận điện thoại, tay tôi vô tình chạm vào tay anh, tim khẽ run lên.
 
Ngẩng đầu, tôi bắt gặp nụ cười mơ hồ nơi khóe môi anh, trong mắt ngập tràn dịu dàng.
 
“Cảm ơn anh.” Tôi khẽ nói.
 
Anh hạ cửa kính xuống, giọng pha chút trêu chọc:
 
“Chỉ là đưa em về thôi, không cần cảm động đến vậy. Đi đây.”
 
Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn theo xe anh xa dần.
 
Điều vừa rồi không dám thốt ra là:
 
Trình Mục, cảm ơn anh.
 
Cảm ơn anh đã đưa tôi về.
 
Cảm ơn anh không hỏi đến chuyện của Thành Thành.
 
Cảm ơn anh, sau ngần ấy năm, vẫn luôn như xưa, vô điều kiện bảo vệ tôi, đứng về phía tôi.
 
6
 
Về đến nhà, Thành Thành đã ngủ say.
 
Tôi tắm nước nóng, sấy khô tóc, rồi vô tình nhìn thấy trên WeChat lại có một lời mời kết bạn.
 
Nội dung rất ngắn gọn.
 
— Em có đồng ý không?
 
Khóe môi tôi khẽ cong lên, sau đó bấm nút chấp nhận.
 
Ngay lập tức, tin nhắn từ Trình Mục gửi đến.
 
— Chưa ngủ à?
 
— Ừ.
 
Trên màn hình hiện “đang nhập…”.
 
Một lát sau, khung chat xuất hiện dòng chữ:
 
— Thứ Bảy cùng đi công viên giải trí nhé, Lạc Lạc cũng muốn chơi với Thành Thành.
 
Tôi suy nghĩ rồi trả lời.
 
— Được, đến lúc đó liên lạc.
 
Lần này anh phản hồi rất nhanh.
 
— Ừ.
 
Thứ Bảy hôm ấy, tôi dậy thật sớm, còn đặc biệt ăn diện.
 
Lấy ra chiếc váy dài cất kỹ dưới đáy tủ.
 
Trong lúc ăn sáng, Thành Thành lặng lẽ nhìn tôi thật lâu, bất ngờ buông một câu:
 
“Mẹ, mẹ thích chú Trình phải không?”
 
“Tất nhiên là không. Con nít nói linh tinh gì thế, ăn sáng đi.”
 
Dưới nhà vang lên tiếng còi xe, Thành Thành chạy ra cửa sổ nhìn, reo vui:
 
“Mẹ ơi, là chú Trình với Lạc Lạc!”
 
Hai đứa nhỏ vừa gặp đã nhảy cẫng lên, ríu rít trò chuyện, vui vẻ vô cùng.
 
Hôm nay Trình Mục ăn mặc thoải mái, áo thun xanh trắng phối quần túi hộp màu nhạt, cả người toát lên vẻ sạch sẽ, điển trai.
 
Công viên khá đông, Trình Mục đi mua vé, tôi dắt hai đứa nhỏ chờ ở cửa.
 
Nhìn bóng lưng anh, trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác như một gia đình thực sự.
 
Một ý nghĩ hoang đường thoáng qua, nhưng tôi nhanh chóng tự dập tắt.
 
Ninh Kha, đừng vọng tưởng nữa, phải biết kiềm chế chính mình.
 
Anh cùng chúng tôi chơi rất nhiều trò, hai đứa nhỏ cười đùa hết sức vui vẻ.
 
Cuối cùng, cả bốn người cùng ngồi ngựa gỗ xoay vòng.
 
Tôi và Trình Mục xuống trước, nhưng hai đứa bé vẫn nằng nặc đòi chơi thêm một lần nữa.
 
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Thành Thành, lòng tôi cũng tràn đầy niềm hạnh phúc.
 
Trình Mục nhìn tôi thật lâu, như đã hạ quyết tâm, cất giọng:
 
“Tiểu Kha, chúng ta bắt đầu lại đi. Cho anh một cơ hội, để anh chăm sóc em và Thành Thành.”
 
Người qua lại trong công viên tấp nập.
 
Mà khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh ồn ã quanh tôi như biến mất, chỉ còn lại giọng nói của anh vang vọng bên tai.
 
Tim tôi đập rộn ràng, niềm vui và nỗi lo lắng đồng thời tràn ngập.
 
Tôi nhìn sang Thành Thành, chậm rãi đáp:
 
“Em đã không còn là Ninh Kha trước đây nữa. Như anh thấy, em đã là mẹ của một đứa trẻ bảy tuổi.
 
Ở bên em, anh sẽ phải chịu đựng nhiều hơn anh tưởng.
 
Anh và em khác nhau, anh có một tương lai rộng mở, một cuộc đời tốt đẹp.
 
Sau này, anh sẽ gặp được người anh thật sự yêu, xứng đáng để anh dành tình cảm. Anh không nên lãng phí thời gian và sức lực vào em.”
 
“Anh yêu em. Bất kể em là ai, bất kể đã bao lâu, người anh yêu vẫn luôn là em. Em luôn ở trong kế hoạch tương lai của anh.” Giọng Trình Mục kiên định, đầy quyết tâm.
 
Tôi bỗng không biết nên phản bác thế nào, hoặc có lẽ tôi chẳng muốn phản bác.
 
Trong lòng tôi giằng xé, lý trí nói không được, nhưng cảm xúc lại khiến tôi muốn ngã vào vòng tay ấy.
 
Anh ôm tôi vào ngực. Khi tôi sắp không kìm được mà đầu hàng, thì tiếng kêu thất thanh của Lạc Lạc vang lên.
 
“Chú ơi! Dì ơi! Thành Thành ngất rồi!”
 
Trái tim tôi chợt thắt lại, vội vàng chạy về phía con, đầu óc lập tức tỉnh táo.
 
7
 
Bác sĩ chẩn đoán Thành Thành bị thiếu m/á/u nhẹ.
 
“Tất cả là lỗi của em, bình thường không quan tâm đủ, ngay cả con bị thiếu m/á/u cũng không biết.” Tôi tự trách bản thân vô cùng.
 
Trình Mục vỗ nhẹ lưng tôi, an ủi:
 
“Không sao, lần này coi như có kinh hoàng mà không nguy hiểm.
 
Đây không phải bệnh nặng, chỉ cần nghe lời bác sĩ, cho Thành Thành uống thuốc đúng giờ, bình thường ăn thêm đồ bổ m/á/u, từ từ sẽ ổn thôi.”
 
“Ừ.”
 
Một lát sau, tôi chợt nhớ ra gì đó, hỏi:
 
“Còn Lạc Lạc đâu?”
 
“Chị tôi đón nó về rồi.”
 
“Vậy thì tốt.” Tôi thở phào, rồi nói:
 
“Anh giúp tôi trông Thành Thành một lúc nhé, tôi muốn đi mua chút đồ ăn.”
 
“Được, em đi đi.”
 
Khi tôi quay lại, đến cửa phòng bệnh thì nghe thấy Trình Mục đang trò chuyện cùng Thành Thành.
 
“Chú Trình, chú thích mẹ cháu đúng không?”
 
Khóe môi anh khẽ cong:
 
“Rõ đến vậy sao?”
 
Thành Thành gật đầu:
 
“Rõ lắm. Chú Trình, cháu có hai mẹ, nếu chú và mẹ cháu ở bên nhau, vậy cháu cũng sẽ có hai bố rồi.”
 
Trình Mục sững người, nhẹ giọng hỏi:
 
“… Vậy còn bố kia của Thành Thành đâu?”
 
Viền mắt Thành Thành dần đỏ lên:
 
“Ở trên trời rồi. Mẹ kia của cháu cũng vậy. Mẹ nói dối cháu rằng họ đi đến một nơi rất xa, nhưng thật ra cháu biết họ đã mất rồi, không bao giờ quay về nữa.”
 
 
“Em sao không vào?” Trình Mục bước ra, thấy tôi, hỏi.
 
Tôi khẽ hít mũi:
 
“Đợi một chút rồi vào, Thành Thành ngủ chưa?”
 
“Ừ, khó khăn lắm mới dỗ được nó ngủ.”
 
Hai chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài hành lang.
 
Im lặng rất lâu, tôi mới chậm rãi mở miệng:
 
“Ba năm trước, có lần đi ngang núi Nguyệt Lượng, tôi chứng kiến một vụ tai nạn. Chiếc xe con mất lái, đâm vào lan can bên đường.”
 
“Tôi lập tức gọi cấp cứu, chạy đến gần thì phát hiện người đàn ông ở ghế lái đã không còn hơi thở. Người phụ nữ phía sau vẫn tỉnh, trong lòng ôm chặt một đứa bé chừng ba, bốn tuổi.”
 
“Đến giờ tôi vẫn không quên được ánh mắt của chị ấy. Chị dùng hết sức lực cuối cùng nói với tôi: ‘Cô gái, xin cô hãy cứu con tôi.’”
 
“Tôi khó khăn lắm mới bế được đứa bé ra, thấy nó vẫn còn thở, liền ôm thẳng đến bệnh viện gần nhất. Cuối cùng cứu sống được.”
 
“Tôi ở bệnh viện trông cả đêm, sau đó mới biết, cha của đứa trẻ c/h/ế/t tại chỗ, còn mẹ nó, chính là chị ấy, cũng cầm cự thêm một chút rồi không qua khỏi.”
 
“Đứa bé đó chính là Thành Thành?”
 
“Ừ.”
 
Hành lang lạnh lẽo, tôi bất giác rùng mình.
 
Trình Mục cởi áo khoác, khoác lên vai tôi.
 
Tôi nhìn về phía phòng bệnh, tiếp tục nói:
 
“Khi Thành Thành tỉnh lại, nó khóc mãi, liên tục hỏi ba mẹ đi đâu. Tôi không biết phải nói thế nào, cũng không thể nói thật, chỉ đành lừa nó rằng họ đi đến một nơi rất xa, rất xa.”
 
“Tôi làm biên bản ở đồn cảnh sát, báo lại tình hình của Thành Thành.
 
Khi tôi rời đi, thằng bé khóc đến mức ôm chặt tôi không buông.
 
Có lẽ do tôi mềm lòng, hoặc nhớ đến ánh mắt cuối cùng của người mẹ, hoặc sợ rằng thằng bé sẽ phải vào trại trẻ mồ côi.
 
Cuối cùng, tôi để lại thông tin liên lạc, định mang nó về chăm vài hôm.”
 
“Không ngờ, thoáng cái đã ba năm trôi qua. Phía cảnh sát vẫn không ai đến nhận, còn tôi thì đôi khi quên mất cả nguồn gốc của Thành Thành, cứ như nó thật sự là con tôi vậy.”
 
“Chúng tôi ở bên nhau lâu dần, đôi khi tôi thấy không phải Thành Thành cần tôi, mà là tôi không thể rời xa nó. Tôi nghĩ, có lẽ đây chính là ý trời.”
 
Nói xong, tôi lại nhìn Trình Mục:
 
“Dù Thành Thành không phải do tôi sinh ra, nhưng trong lòng tôi, nó chính là con tôi.
 
Tôi sẽ luôn nuôi nấng, chăm sóc nó khôn lớn. Trong mắt người ngoài, tôi chính là một bà mẹ đơn thân. Tôi hỏi lại anh một lần, anh vẫn muốn ở bên tôi chứ?”
 
Trình Mục không hề do dự:
 
“Muốn. Suy nghĩ của anh chưa từng thay đổi.”
 
Ánh mắt anh nhìn tôi, nghiêm túc và kiên định.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo