Mẹ Đơn Thân Và Chàng Trai Năm 17 - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 2
3
 
“Mai gặp.”
 
Câu nói cuối cùng của Trình Mục có ý gì vậy?
 
Tôi ngồi trên sofa, vừa ăn táo vừa nghĩ đến lời của anh.
 
Khóe mắt chợt thấy con trai hôm nay khác thường, im lặng đến lạ.
 
Có vấn đề, bình thường mà bất thường thì chắc chắn có chuyện.
 
Tôi dò hỏi:
 
“Thành Thành, hôm nay con có nói gì với chú Trình không?”
 
Đôi mắt thằng bé đảo lia lịa mấy vòng, không trả lời thẳng, chỉ né sang chuyện khác:
 
“Mẹ ơi, vết thương của con vẫn còn đau.”
 
“Giờ mới biết đau sao, lúc đánh nhau sao không nghĩ nhiều một chút?” Miệng thì trách vậy, nhưng trong lòng tôi lại xót xa vô cùng.
 
“Ai bảo bọn họ bắt nạt Lạc Lạc chứ. Bắt nạt người khác là sai, hơn nữa Lạc Lạc là bạn con, con sẽ không để ai bắt nạt bạn ấy.”
 
Tôi nhìn Thành Thành, thằng bé trong lòng có uất ức, nhưng trên mặt lại bướng bỉnh.
 
Trẻ con là thế.
 
Có cái nhìn đúng sai đơn giản nhất, cũng có trái tim nóng bỏng thuần khiết nhất.
 
Tôi nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói:
 
“Thành Thành, mẹ không trách con, cũng không phản đối việc con giúp bạn.
 
Giúp đỡ người khác không sai. Nhưng mẹ muốn con phải biết bảo vệ chính mình.
 
Con gặp nguy hiểm, mẹ sẽ lo lắng. Con bị thương, mẹ sẽ đau lòng. Con hiểu không?”
 
“Xin lỗi mẹ, sau này con sẽ cẩn thận, sẽ biết bảo vệ bản thân.” Thành Thành nói rất nghiêm túc.
 
“Ừ, vậy thì mẹ yên tâm rồi.”
 
Nửa đêm tỉnh giấc vì khát, tôi ra phòng khách định rót nước, lại nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ từ phòng nhỏ.
 
Mở cửa, bật đèn, thấy thằng bé mắt sưng đỏ, nước mắt còn lăn dài trên má.
 
“Lại mơ thấy ác mộng sao? Lại đây, để mẹ ôm con.”
 
“Con mơ thấy ba mẹ con. Có phải ba mẹ không thích con nên mới bỏ con đi không? Con nhớ họ lắm.” Thành Thành khóc nấc.
 
Tôi ôm con vào lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ dành:
 
“Đương nhiên không phải. Ba mẹ con thương con nhất. Chỉ là họ đã đến một nơi rất xa. Rất lâu sau này, con sẽ gặp lại họ.”
 
Tôi nhìn chiếc dây chuyền trên cổ thằng bé, khẽ nói.
 
Khó khăn lắm mới dỗ con ngủ được, còn tôi thì tỉnh hẳn.
 
Lấy trong tủ lạnh một lon bia, uống mấy ngụm, tôi mở điện thoại xem giờ, lại phát hiện WeChat có lời mời kết bạn mới.
 
Nhấn vào biểu tượng đỏ, một hình đại diện quen thuộc bật ra.
 
Trong lời nhắn chỉ có một dòng.
 
— Tôi là Trình Mục.
 
4
 
Tôi nhìn đi nhìn lại lời mời kết bạn ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chưa nhấn “chấp nhận”.
 
Nửa đêm luôn khiến con người yếu lòng, dễ nhớ về quá khứ.
 
Tôi và Trình Mục chia tay vào cuối năm ba đại học, là tôi chủ động.
 
Sau đó, anh từng nhiều lần đến trường tìm tôi.
 
Người kiêu ngạo như anh, vậy mà có lần còn đứng đợi dưới ký túc xá cả một đêm.
 
Anh đã cố gắng hết sức để níu kéo.
 
Nhưng tôi vẫn không thay đổi quyết định.
 
Khi ấy tôi vừa trải qua biến cố lớn, rơi vào giai đoạn u tối nhất của cuộc đời.
 
Tâm lý sa sút, khép kín, chán đời, lạnh nhạt, dễ nổi nóng.
 
Tôi đã nói với anh vô số lời quá đáng, tuyệt tình.
 
Lần cuối cùng, tôi thẳng tay xóa sạch mọi liên lạc trước mặt anh, còn nói anh đừng bao giờ đến làm phiền tôi nữa.
 
Hôm đó trời mưa tầm tã, anh ướt sũng cả người, mất đi hết sự ngông nghênh và kiêu hãnh.
 
Trong ký ức, tôi chưa từng thấy anh như vậy.
 
Thế nhưng giây phút tôi mềm lòng lại quay người bỏ đi.
 
Đó là lần cuối tôi gặp anh, cũng bỏ lại phía sau cả sáu năm tình yêu khắc cốt ghi tâm.
 
Sau này, tôi thường mơ thấy đêm mưa ấy.
 
Trong mơ, tôi quay đầu vô số lần, nhưng trước mắt chỉ là bóng lưng anh.
 
Một đêm toàn mộng xấu.
 
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy mệt mỏi rã rời.
 
Hôm nay là thứ Bảy, Thành Thành không phải đến trường.
 
Sau bữa sáng cùng con, tôi quay lại phòng ngủ bù.
 
Không rõ ngủ bao lâu, bị tiếng hét lớn kéo dậy.
 
“Dậy mau, tiểu thư Ninh Kha, chị nhìn xem mấy giờ rồi. Chị còn định đi họp lớp không?”
 
Tôi gắng mở mắt, thấy cô bạn thân Lâm Na đang lục tung tủ quần áo.
 
“Cậu làm gì vậy? Định dọn nhà à?”
 
“Tất nhiên là chọn chiến bào cho chị rồi. Đi họp lớp mà chị tính mặc bộ này sao?”
 
“Nếu cậu không nhắc, tôi còn quên mất.” Tôi cúi đầu nhìn, trên mặc áo thun trắng, dưới quần kẻ đen.
 
Thật ra cũng không tệ lắm.
 
Có lẽ Lâm Na đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, bèn nghiến răng trách:
 
“Chị đừng nói là định mặc thế đi nhé! Ninh Kha, nói thẳng nhé, nuôi con bao năm, chị thật sự coi mình thành bà mẹ già rồi sao?
 
Nhìn chị bây giờ đi, sống xuề xòa quá, tôi không chịu nổi nữa.”
 
“Tôi chỉ đùa thôi mà. Cậu tiếp tục đi.”
 
Sau một hồi sửa soạn, Lâm Na gật gù hài lòng:
 
“Xong rồi, đi thôi.”
 
“Còn Thành Thành?” Tôi hỏi.
 
“Nó sang nhà hàng xóm chơi rồi, yên tâm, tôi sắp xếp ổn cả.”
 
Khi tôi và Lâm Na đến phòng bao, bạn học đã đến hơn nửa.
 
“Lâu quá không gặp, ngày càng xinh đẹp đó Lâm Na.”
 
“Nana, lâu lắm rồi!”
 
Lâm Na vốn hướng ngoại, trong lớp quan hệ rộng, nên đương nhiên người chào hỏi cô cũng nhiều.
 
Thừa lúc cô mải trò chuyện, tôi tìm một chỗ trống ngồi xuống, chỉ chào đơn giản với bạn bên cạnh.
 
Thời đi học tôi quá hướng nội, ít nói, bạn bè cũng chẳng có bao nhiêu.
 
Bởi thế mỗi lần họp lớp tôi đều lấy cớ từ chối, sợ lúng túng.
 
Nhưng lần này không hiểu sao Lâm Na nhất định lôi tôi đi, tôi không từ chối được nên đành gật đầu.
 
Tôi liếc nhìn Lâm Na, thấy cô đang định bước về phía tôi, bỗng khựng lại, đổi hướng, sang chỗ khác ngồi.
 
Trong lòng thắc mắc, tôi nhìn theo ánh mắt cô, lập tức sững người.
 
Trình Mục cũng đến họp lớp.
 
Anh bước thẳng về phía tôi.
 
Bộ vest cắt may tinh xảo, khí chất lạnh lùng, khiến người ta không thể rời mắt.
 
Anh vừa bước vào, căn phòng lập tức yên lặng một nhịp.
 
Không ít ánh nhìn dồn về phía tôi.
 
Ai cũng biết tôi và anh từng là một đôi.
 
Mặt tôi đỏ bừng như lửa, còn anh thì vẫn điềm tĩnh, như không có gì xảy ra.
 
Anh ngồi xuống, không khí trong phòng mới lại náo nhiệt.
 
“Trình Mục, nghe nói cậu vừa tốt nghiệp đã vào MG, lợi hại thật. Tôi năm đó cũng nộp hồ sơ, kết quả chẳng có lấy một lần phỏng vấn.”
 
“Cậu mà so được với Trình Mục sao, hồi đi học cậu ấy luôn đứng đầu mà.”
 
Nghe vậy, Trình Mục không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt đáp một câu:
 
“May mắn thôi.”
 
Có bạn quay sang Lâm Na:
 
“Nghe nói giờ cậu thu nhập cả triệu mỗi năm, dân tài chính quả thật kiếm nhiều thật, ghen tỵ quá.”
 
Lâm Na cười:
 
“Đâu có, ngày nào cũng bận c/h/ế/t đi sống lại, tiền kiếm được cuối cùng chắc cũng chỉ đủ trả viện phí khi già thôi.”
 
Cả phòng bật cười, chủ đề nhờ đó mà trôi qua.
 
“Ê, các cậu nghe chưa, Chu Ngọc và Từ Hiểu Đông cưới nhau từ năm ngoái rồi. Tôi đã nói là lúc đó có gì mờ ám mà.”
 
“Tôi cũng nghe rồi, giờ có con luôn rồi cơ…”
 
Họp lớp tất nhiên không tránh được nịnh nọt và tám chuyện, bầu không khí nóng hừng hực.
 
Giữa chừng tôi đi vệ sinh.
 
Trở lại thì nghe thấy có cô gái đang hỏi Trình Mục:
 
“Nghe nói Ninh Kha có con rồi, hình như còn là mang thai trước hôn nhân. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, trông ngoan hiền thế mà…”
 
Bàn tay tôi đang đặt lên cửa khựng lại, rồi lại chậm rãi buông xuống.
 
Trong đầu thoáng qua mấy cảnh tượng.
 
Nửa đêm trên sườn núi, tai nạn xe, người phụ nữ hấp hối, m/á/u me tràn ngập.
 
Tôi nhắm mắt, như thể quay về đêm tuyệt vọng ấy thêm một lần nữa.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo