Chương 1
Con trai tôi đánh nhau với bạn cùng lớp.
Là phụ huynh, tôi bị gọi tới trường.
Cả người còn đang bốc lửa, tôi vội vã chạy đến văn phòng. Thằng nhóc mắt đỏ hoe, trên mặt và cổ đều có vài vết sưng đỏ cùng trầy xước.
“Tên nhóc nào dám bắt nạt con trai tôi.” Tôi tức giận quát.
Ngay lúc đó, phía sau vang lên một tiếng ho khẽ.
Tôi quay người lại, một gương mặt đã nhiều năm không gặp bỗng xuất hiện ngay trước mắt.
Thân hình cao ráo, tuấn tú, đôi mắt lông mày vẫn y nguyên như ngày trước.
Cơ thể tôi trong khoảnh khắc ấy cứng đờ, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào người đối diện, quên cả hít thở.
1
Tôi từng nghĩ đến cả ngàn kịch bản khi gặp lại mối tình đầu, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng sẽ là ở nơi này.
Trong văn phòng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Lâu rồi không gặp.” Giọng Trình Mục vang lên, lạnh nhạt.
“… Lâu rồi không gặp.” Tôi ngơ ngẩn đáp lại anh.
“Đây là con trai em?” Anh nhìn tôi, có chút chần chừ mà hỏi.
“… Ừm.” Tôi né tránh ánh mắt sáng rực của anh, chột dạ cúi đầu.
Trình Mục là mối tình đầu của tôi, hồi cấp ba chúng tôi ngồi cùng bàn suốt 3 năm.
Khi ấy, anh là chàng trai có gia thế, ngoại hình tuấn tú, thành tích xuất sắc, đúng chuẩn con cưng của trời, còn tôi thì chỉ là một người bình thường, khác biệt một trời một vực.
Mãi đến sau kỳ thi đại học, tôi mới dám lấy hết can đảm để tỏ tình với anh. Ban đầu chẳng ôm hy vọng gì, chỉ muốn cho mối tình thầm lặng thời niên thiếu một dấu chấm hết.
Không ngờ anh lại đồng ý.
Thế là, một cọng cỏ dại như tôi đã kéo được bông hoa cao quý như Trình Mục từ trên thần đàn xuống.
Đáng tiếc, sau này chính tay tôi đã đẩy anh ra xa.
Hỏi xem trên đời này có gì khiến lòng người ngổn ngang trăm mối hơn việc gặp lại mối tình đầu sau nhiều năm?
Có.
Chính là lúc tái ngộ, anh vẫn như thuở niên thiếu, phong hoa ý khí, còn bạn lại không son phấn, không trang điểm, đã là mẹ của một đứa trẻ bảy tuổi.
Thời gian quả thực là con d/a/o g/i/ế/t lợn, câu nói xưa quả không sai.
Đúng lúc tôi đang thầm cảm khái về những năm tháng rực rỡ đã qua, từ sau lưng Trình Mục thò ra một cái đầu tròn trịa.
Nhìn cô bé buộc hai chùm tóc ngộ nghĩnh, gương mặt tinh nghịch lanh lợi, tôi sững người, lại quay sang nhìn con trai đang cúi đầu im lặng bên cạnh.
Trong đầu lập tức dấy lên đủ loại suy đoán, sắc mặt tôi bỗng trở nên khó coi.
Đây là con gái anh sao? Không thể nào!
Anh thay lòng đổi dạ nhanh vậy ư?
Chẳng lẽ con trai tôi lại đánh nhau với con gái anh? Trời ơi, đừng trêu ngươi tôi như thế!
Khoảnh khắc đó, biểu cảm trên mặt tôi đúng là đặc sắc vô cùng.
Đúng lúc này, cô giáo chủ nhiệm mới chậm rãi bước vào, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi.
“Chị là mẹ của Trình Thành đúng không?” Cô cầm theo chiếc bình giữ nhiệt, nở nụ cười: “Hôm nay em Trình Thành rất xuất sắc đấy!”
Cái gì đây?
Đã đánh nhau với bạn mà còn khen giỏi.
Cô giáo đang châm chọc tôi sao?
2
Tuy trong đầu vẫn mơ hồ chẳng hiểu ra sao, tôi vẫn ngoan ngoãn xin lỗi cô giáo:
“Xin lỗi cô, đã làm phiền cô rồi. Về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ thằng bé cho tốt.”
“À, không không, mẹ của Trình Thành, chị hiểu lầm rồi. Có mấy học sinh khối trên bắt nạt bạn Lạc Lạc, Trình Thành vì bảo vệ bạn nên mới bị thương.” Cô giáo kiên nhẫn giải thích.
Thì ra là vậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mím môi, tôi không khỏi hối hận vì vừa rồi đã suy đoán chủ quan.
“Con thật giỏi, mẹ tự hào về con.” Tôi ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy con trai.
“Đây là chú của bạn Lạc Lạc, anh Trình. Còn đây là bạn Lạc Lạc.” Cô giáo kịp thời giới thiệu.
Tôi cười gượng, đưa tay về phía Trình Mục:
“Xin chào.”
Trình Mục vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt qua lại giữa tôi và con trai, trong mắt lộ ra ý vị khó hiểu. Anh không đưa tay, cũng chẳng đáp lời.
Ngược lại, cô bé tên Lạc Lạc chủ động chào tôi:
“Cháu chào dì ạ.”
Tôi mỉm cười với Lạc Lạc, ngượng ngùng rụt tay về.
Sau đó Trình Mục nhận điện thoại nên rời đi trước.
Tôi vốn có chút ngại giao tiếp, nói vài câu với cô giáo rồi cũng mượn cớ ra về. Không ngờ lại gặp Trình Mục ngay cổng trường.
Đang do dự có nên giả vờ không thấy thì anh đã bước thẳng về phía tôi.
“Hôm nay cảm ơn con trai em đã giúp Lạc Lạc. Trưa nay tôi mời hai mẹ con em ăn cơm nhé.” Trình Mục mở lời.
“Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi. Ăn cơm thì khỏi đi, phiền anh quá.” Tôi làm bộ khách sáo từ chối.
Khóe môi Trình Mục hơi cong lên:
“Không phiền. Tôi quen rồi. Dù sao ngày trước khi ai đó còn là bạn gái tôi, chẳng ít lần làm phiền tôi đâu.”
Tôi bị lời anh chặn họng, trong đầu không kìm được nhớ lại những chuyện năm xưa.
Khi hẹn hò với Trình Mục, anh thật sự kiệm lời đến mức phát ngán. Nếu tôi không chủ động, anh có thể mấy ngày chẳng liên lạc.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ còn cách nghĩ đủ lý do để “làm phiền” anh, tạo cơ hội ở riêng với nhau.
Như xe đạp hỏng, trời mưa quên mang ô, hay mất ngủ không ngủ được… tất cả đều là cái cớ để tôi tìm đến anh.
Người khác gặp mấy chuyện như vậy vài lần đã sớm thấy phiền, nhưng anh thì không. Anh vẫn bình thản, hễ tôi cần là có, chưa từng gắt gỏng.
Những năm yêu nhau, ngoại trừ tính cách anh hơi trầm, còn lại anh đúng là một người bạn trai tuyệt vời.
Anh thật sự rất cưng chiều tôi, rất tốt với tôi.
“Chỉ là một bữa cơm thôi, không đến mức phải suy nghĩ lâu vậy chứ?”
Giọng điệu Trình Mục có chút lạnh nhạt.
Tôi vẫn còn lưỡng lự, quay lại thì thấy con trai đã ríu rít trò chuyện cùng Lạc Lạc.
Thằng bé dường như quên mất trên người vẫn còn thương tích, cười đến rạng rỡ.
Tôi bất lực đưa tay xoa trán, Trình Mục thấy vậy cũng bật cười.
“Đi thôi.”
Anh lái xe rất vững.
Tôi và Trình Thành ngồi hàng ghế sau, dùng hộp thuốc anh đưa để xử lý vết thương trên mặt và cổ cho con.
Thằng bé bình thường rất sợ đau, hôm nay lại khác thường, không hề kêu một tiếng.
Điều đó khiến tôi khá bất ngờ.
Trình Mục đưa chúng tôi đến một nhà hàng tư nhân.
Tuy vị trí hơi hẻo lánh, nhưng môi trường đẹp, đồ ăn cũng rất ngon.
Trong lúc ăn, anh thuận miệng hỏi:
“Con trai em năm nay mấy tuổi rồi?”
Tôi còn chưa kịp bịa thì Trình Thành đã nhanh miệng trả lời:
“Bảy tuổi.”
Nghe vậy, Trình Mục nhìn sang tôi, ánh mắt ẩn chứa nghi vấn.
Tôi chột dạ, vội cúi đầu uống canh, tránh ánh nhìn của anh.
Ăn xong, Trình Mục định lái xe đưa chúng tôi về. Tôi đã gọi xe trên điện thoại từ trước, nên anh cũng không ép.
“Xe đến rồi, tôi và con đi trước. Cảm ơn anh đã mời hai mẹ con dùng bữa.”
“Khách sáo quá, nên làm thôi.”
Anh giúp tôi mở cửa xe, nhưng lúc đóng lại, bất ngờ nghiêng người sát lại gần.
Tai tôi nóng bừng, nghe thấy trong giọng nói anh mang theo chút ý cười.
“Đồ lừa nhỏ, mai gặp.”
Cái gì cơ?
Chuyện gì thế này?