Mẹ Đã Trở Về - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 7
14
 
Ngồi vào xe chưa bao lâu, cửa bên kia bất ngờ mở ra, một bóng dáng cao lớn chui vào.
 
Khoảng cách gần đến mức tôi mới thật sự cảm nhận rõ khí thế bức người hiện tại của Trình Việt.
 
“Tài xế của anh đâu?” tôi hỏi.
 
Có vẻ anh ta đã uống không ít rượu, trên người phảng phất mùi men.
 
Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt nhàn nhạt:
 
“Có việc nên về trước rồi.”
 
“Vả lại,” anh ta sửa lại, “tài xế của Tống Nghiễn Hành là tôi sắp xếp cho nó, nói trắng ra cũng chính là tài xế của tôi.”
 
“Ồ.” Ý là tôi đang ngồi nhờ xe của anh ta à.
 
Đúng là mặt dày.
 
Tôi còn chưa tính toán chuyện anh ta chiếm nhà của tôi đâu.
 
Đoạn đường về rất yên tĩnh.
 
Vốn dĩ, vợ chồng đã ly hôn thì không thích hợp ở cùng một mái nhà.
 
Trình Việt chắc chắn có chỗ ở khác, tôi cũng đâu phải không có nơi để đi.
 
Tôi không rõ anh ta nghĩ thế nào, nhưng đối với tôi, sau khi đã c/h/ế/t đi một lần, điều duy nhất tôi muốn chỉ là có thêm thời gian bên con.
 
Tôi chẳng còn tâm trí để so đo những mâu thuẫn và cãi vã xưa cũ với Trình Việt nữa.
 
Những chuyện đó, sớm đã nên kết thúc cùng cuộc hôn nhân đã vỡ nát kia.
 
Xe dừng lại trong sân.
 
Tôi chẳng để ý đến người bên cạnh, trực tiếp xuống xe đi thẳng vào trong.
 
Một lúc lâu sau, tôi mới thấy tài xế dìu Trình Việt đang say khướt bước vào.
 
Người tài xế đặt anh ta xuống ghế sofa.
 
Tôi lên phòng tẩy trang, rửa mặt, trước khi đi ngủ còn muốn rót cho mình một ly nước.
 
Khi xuống lầu, phòng khách mờ tối chỉ còn dải đèn vàng ấm áp.
 
Trình Việt vẫn ngồi đó, quản gia không thấy, người hầu khác chắc cũng đã nghỉ.
 
Tôi rót một ly nước, cố ý đi ngang, liếc nhìn.
 
Anh ta dường như đã ngủ say trên ghế sofa.
 
Vẫn đẹp trai như xưa.
 
Chỉ là, tính tình Trình Việt vốn chẳng dễ chịu.
 
Anh ta luôn cho rằng tôi còn vương vấn anh trai của anh ta, có lẽ cũng hằn học chuyện cuộc hôn nhân mang chút “cưỡng ép” này.
 
Bởi điều đó đồng nghĩa anh ta không thể chống lại số phận.
 
Có lẽ trong lòng còn lẫn chút nhục nhã.
 
Dù gì, tôi từng là vị hôn thê của anh trai anh ta nhiều năm, vô tình lại khiến anh ta trở thành “người hốt hụi”.
 
Tôi còn lớn hơn anh ta 4 tuổi, điều này hẳn cũng chẳng khiến anh ta ưa thích.
 
Khi đó tôi đã mệt mỏi, cộng thêm việc bị chẩn đoán bệnh nan y, cũng không muốn dây dưa với Trình Việt thêm nữa.
 
Tôi phải nghĩ cho con.
 
Dù sao, khi ấy anh ta đã đứng vững ở Trình thị, sớm muộn cũng thành công.
 
Sau khi tôi c/h/ế/t, về mặt pháp luật, anh ta hoàn toàn có thể chia tài sản của tôi.
 
Vậy nên tôi buộc phải ly hôn.
 
Lúc ly hôn, tôi chẳng để lại gì cho anh ta, gần như bắt anh ta tay trắng ra đi.
 
Tôi không rộng lượng đến mức để anh ta mang tiền của tôi đi cùng phụ nữ khác vui vẻ.
 
Tài sản của tôi, nhất định phải giữ lại cho con trai.
 
Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy mình có chút lương tâm, liền giơ chân khẽ đá vào bắp chân anh ta.
 
“Trình Việt, tỉnh lại.”
 
Trình Việt chậm rãi mở mắt, ánh nhìn như không có tiêu cự.
 
Thế nhưng chỉ giây lát, anh ta bất ngờ vươn tay kéo mạnh tôi lại.
 
Ly nước trong tay tôi lắc một vòng, nước văng cả lên người anh ta, tôi cũng ngồi phịch xuống cạnh anh ta, trong tay vẫn cầm ly nước giờ chỉ còn một nửa.
 
Trình Việt dường như chẳng chút để ý, mặc kệ quần áo bị ướt.
 
Ánh mắt anh ta nặng nề dán chặt lấy tôi.
 
Trước khi tôi kịp mở miệng mắng, anh ta đã cất tiếng:
 
“Em lại đến trong giấc mơ của tôi rồi.”
 
15
 
Trong mơ.
 
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy anh ta nói:
 
“Em đã lâu không về nữa rồi. Bao nhiêu năm qua, con trai cũng đã lớn… Em vẫn còn hận tôi sao?”
 
Hận ư?
 
Tôi chưa từng hận Trình Việt.
 
Lời anh ta vẫn tiếp tục:
 
“Em hận tôi đến mức ngay cả quyền lo liệu hậu sự cho em cũng không để lại.
 
Ly hôn rồi, tôi thậm chí không có tư cách gặp em lần cuối.
 
Người ta nói em c/h/ế/t rồi, tôi không tin. Nhưng sau đó luật sư của em đến, bàn chuyện phân chia di sản.
 
Em để lại cho con trai biết bao bản ghi âm, lại chẳng để riêng cho tôi lấy một câu.”
 
“Em nhất định phải ly hôn với tôi, là vì sợ tôi và con tranh giành tài sản của em sao? Đến chút lòng tin này em cũng không cho tôi?”
 
Giọng nói của anh ta bình thản, ngay cả ấm ức cũng bình thản.
 
Mười năm trước, Trình Việt không phải thế này.
 
Anh ta nóng tính, lúc chúng tôi ly hôn, từng lời đều lạnh lùng.
 
Anh ta nói, cuối cùng thì cũng như tôi mong muốn.
 
Anh ta còn nói, tôi vì tự do mà ngay cả con cũng bỏ.
 
“Trình Việt, lên lầu nghỉ đi.”
 
Tôi thử đẩy anh ta ra, không thành công.
 
“Đừng đẩy tôi được không?” anh hỏi.
 
Giây tiếp theo, đầu Trình Việt khẽ nghiêng sang, gối lên vai tôi:
 
“Nếu ngày đó tôi không đồng ý ly hôn, có phải tôi đã có thể cùng em đi đến đoạn cuối không? Lúc đó… em có sợ không?”
 
Tôi sững lại.
 
Sợ ư?
 
Tất nhiên là sợ.
 
Bước vào khoang ngủ đông, chẳng khác nào bước vào quan tài của chính mình.
 
Tôi biết cái c/h/ế/t kề sát ngay trước mặt.
 
Tôi sợ hãi, nhưng chặng đường cuối cùng của đời người, vẫn chỉ có thể một mình mà đi.
 
Trong chiếc khoang nhỏ hẹp ấy, tôi đã chờ đợi cái c/h/ế/t của chính mình.
 
Lời Trình Việt nghe như lời của kẻ say, mà cũng chẳng giống, khiến tôi không thể phân biệt.
 
Khoảng cách giữa chúng tôi chia xa, đã dài hơn cả những năm tháng từng ở bên nhau.
 
Cho dù khi chia tay, tình ý vẫn chưa hoàn toàn cạn, tôi cũng không còn hiểu được con người của hiện tại nữa.
 
Tôi khẽ thở dài:
 
“Để tôi dìu anh lên.”
 
Xem như chút lương tâm còn sót lại.
 
Lần này anh ta ngoan ngoãn nghe lời.
 
Tôi đỡ anh ta từng bước chậm chạp lên lầu.
 
Anh ta vẫn nặng như thế.
 
Tôi đưa tay đẩy cánh cửa mười năm qua chưa từng bước vào.
 
Không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt ngoài hành lang hắt vào.
 
Tôi đặt anh ta xuống giường.
 
Kết quả, chân không đứng vững, lại bị đôi chân dài của Trình Việt vướng phải, cả người ngã nhào, vừa khéo đè lên người anh ta.
 
“…”
 
Tôi chống dậy, lòng bàn tay đặt lên ngực anh ta, theo phản xạ khẽ bóp một cái —— cảm giác thật sự không tệ.
 
Tặc.
 
Ngày trước còn là vợ chồng thì chẳng thấy anh ta luyện được cơ ngực này.
 
Giờ ly hôn rồi, lại tập đến thế, không phải cố tình quyến rũ người ta sao?
 
Khi tôi còn đang nghĩ ngợi, người bên dưới đã đưa tay giữ chặt, ép mặt tôi áp lên lồng ngực anh ta, cảm nhận nhịp tim đập dồn dập khác thường.
 
“Em lại định rời đi sao?”
 
Âm thanh vang lên từ lồng ngực, trầm thấp, run nhẹ.
 
Bị ôm một cái thì không sao.
 
Tôi lạnh mặt:
 
“Trình Việt, tôi đi hay ở là chuyện của tôi. Nhưng nếu anh còn dám chiếm tiện nghi nữa, tôi sẽ không khách khí đâu.”
 
Người dưới thân bỗng im lặng, ngay cả hơi thở cũng đều đặn lại.
 
“Giả vờ ngủ hả?”
 
Anh ta khẽ cựa mình, nghiêng người, đặt tôi nằm đối diện.
 
Trong bóng tối mờ ảo, đôi mắt Trình Việt sáng ngời khác thường.
 
Anh ta khẽ nói:
 
“Tôi đang đợi em ‘không khách khí’ với tôi.”
 
“…”
 
“Từ bao giờ anh học được trò giả say vậy?” tôi hỏi.
 
“Không có giả,” tôi nghe thấy anh ta đáp, “ít nhất là khi còn ở dưới lầu thì không.”
 
Anh ta đưa tay vuốt nhẹ gương mặt tôi, rồi bất ngờ cúi xuống, cọ mũi mình vào chóp mũi tôi.
 
“Tống Tri Linh, em vẫn còn sống, tôi thật sự rất vui.”
 
Hành động ấy, cứ như thể chúng tôi vẫn còn là tình nhân mặn nồng.
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo