Chương 6
12
Cuối cùng, tôi vẫn tham gia bữa tiệc mà con trai nói đến.
Không thể phủ nhận, Tống Nghiễn Hành là một cậu thiếu gia được chào đón.
Có lẽ một phần nhờ diện mạo, nhưng quan trọng hơn, vẫn là vì cái bóng lớn phía sau —— thân phận người thừa kế Tống thị.
Chỉ riêng điểm này đã đủ khiến nhiều người muốn nịnh bợ nó.
Còn tôi, là đi “ké” thiệp mời của con trai.
Dù sao, trong mắt đa số người, “Tống Tri Linh” đã là một người c/h/ế/t từ lâu.
Mười năm trôi qua, đủ khiến nhiều chuyện bị lãng quên.
Huống hồ đây là tiệc sinh nhật của một cậu bé, đa số là gương mặt trẻ, những đứa trẻ ngày trước đã lớn cả rồi, tôi vốn chẳng nhận ra ai.
Còn những người quen cũ, thì chưa thấy mấy.
Vừa đến không lâu, Tống Nghiễn Hành đã đi chào bạn bè, để tôi một mình cầm ly cocktail trái cây, thong thả đi dạo quanh.
Nơi thế này, chuyện phiếm và tám nhảm lúc nào cũng nhiều.
Tôi không ngờ lại được nghe “tin đồn” liên quan đến chính mình.
Người nói là mấy cô gái chừng ngoài hai mươi, xinh đẹp rạng rỡ.
“Thiếu gia nhà họ Trình nhuộm tóc đen lại rồi, nhìn đỡ gai mắt hẳn. Nhưng mà nó suốt ngày chỉ biết chơi bời, ông bố cũng mặc kệ thế à?”
“Thôi nào, sau này nó cũng sẽ thừa kế tài sản khổng lồ từ mẹ ruột, cả đời chỉ cần đừng dính vào cờ bạc, có chí hay không cũng chẳng quan trọng. Nói thật chứ, nó đúng là số may, không biết tương lai sẽ rơi vào tay cô gái nào đây.”
“Mới mười mấy tuổi thôi, nhà ai có em gái hay con gái chẳng có cơ hội sao.”
Có người bật cười:
“So với cậu thiếu gia ấy, thật ra tôi lại hứng thú với ông bố hơn. Tuổi có hơi lớn, nhưng phong độ thì thật sự hấp dẫn.”
“Cô nói cũng đúng đấy. Bao năm nay, đàn bà muốn leo lên giường Trình Việt đâu có ít. Hạng đàn ông kim cương như vậy, ai mà chẳng nhòm ngó, mặc kệ anh ta có con hay không.”
“Có con thì hơi vướng bận thật. Nếu không có thằng con kia, chắc ngày trước còn nhiều phụ nữ muốn gả cho anh ta hơn.
Mà mẹ thằng bé chẳng phải sau khi ly hôn không lâu thì c/h/ế/t rồi sao? Nghe nói Trình Việt vẫn còn thương nhớ cơ đấy.”
Có người khẽ cười nhạo:
“Thương nhớ cái gì chứ, đàn bà c/h/ế/t lâu như thế rồi, đàn ông nhớ nổi bao lâu? Ai biết sau lưng anh ta có đàn bà khác không.”
“Đáng tiếc thật. Nếu không vướng đứa con, tôi cũng muốn thử xem. Hơn mình mười mấy tuổi thôi, nhưng anh ta quyến rũ hơn khối đám trai hai mươi.”
“Thử thì cũng chẳng đến lượt cô đâu. Bữa tiệc này mời riêng Trình Việt, chính là muốn nhắm tới anh ta.”
“…”
Tôi nhướng mày, chú ý đến sự náo động ở cửa —— chủ nhà đang đón Trình Việt bước vào.
Anh ta khoác trên người bộ âu phục chỉnh tề, không thể phủ nhận, đúng là người đàn ông đầy sức hút.
So với khi còn ngoài hai mươi, nay anh ta trông càng chín chắn, trầm ổn.
Nhân vật chính của bữa tiệc là một cậu thiếu niên tầm tuổi con trai tôi.
Nhưng lúc này, người tiếp đãi Trình Việt lại là cha mẹ cậu bé, cùng cô con gái lớn xinh đẹp.
Ánh mắt cô gái ấy nhìn Trình Việt, e thẹn, bẽn lẽn.
Đúng là… chồng cũ của tôi, còn được săn đón hơn cả tôi tưởng.
Ngay lúc ấy, bên cạnh bỗng có người xuất hiện, trước tiên lọt vào mắt tôi là một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng.
“Xin chào, mỹ nhân. Tôi thấy cô rất quen, hình như chúng ta từng gặp ở đâu đó rồi?”
Đối phương mở miệng bằng một câu tán tỉnh kinh điển.
Tôi quay đầu, bắt gặp một gương mặt trẻ trung, phóng khoáng.
Một người đàn ông còn rất trẻ.
13
Tôi nghiêm túc quan sát một lát, rồi chợt bật cười:
“Tôi cũng thấy cậu quen lắm, xin hỏi quý danh?”
“Tôi họ Diệp.”
“Cậu là em trai của Diệp Thường Hằng? …Diệp Minh Viễn?”
Tôi nhớ lại một chút.
Sau đó liền thấy gương mặt đối phương thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc:
“Chị thật sự biết tôi à? Không đúng, chị quen anh tôi sao?
Anh tôi sắp bốn mươi rồi, có vợ con cả rồi, chị không phải nhắm vào anh ấy đấy chứ? Hay là… chị thấy tôi cũng khá giống anh, vậy thử nhìn tôi xem?”
“…”
Nhà họ Diệp không thể có một người bình thường hơn sao?
Trong ký ức của tôi, Diệp Minh Viễn vẫn chỉ là cậu nhóc mười mấy tuổi, mỗi lần họp phụ huynh lại phải cầu xin anh trai đi thay.
Còn Diệp Thường Hằng thì từng là người theo đuổi tôi.
Sau đó hai nhà có hợp tác, tuy không thành đôi, nhưng cũng duy trì mối quan hệ coi như không tệ.
Trước khi tôi và Trình Việt kết hôn, anh ta vẫn còn kiên trì để tôi cân nhắc.
Nhưng tất cả đều là chuyện cũ.
Còn người em trai từng khiến tôi nhớ đến hình bóng con trai, giờ cũng đã lớn, thế mà còn dám chạy đến trước mặt tôi tán tỉnh.
Đúng là ánh mắt của nhà họ Diệp, thật nhất quán.
“Không cần đâu, tôi không hứng thú với cậu.”
Tôi dứt khoát từ chối.
Chàng trai trẻ bị khước từ cũng chẳng lấy làm ngại, còn nói:
“Không thì… trước tiên làm bạn cũng được mà?”
Sao cứ nhất quyết muốn tự tiếp thị bản thân thế này?
“Hay là thế này, anh tôi cũng ở đây, tôi dẫn chị đi gặp nhé?”
Nghe vậy, tôi khựng lại.
Diệp Thường Hằng cũng có mặt…
Dù sao sau này cũng phải gặp.
Sau khi tôi tiếp quản lại công ty, hợp tác giữa hai nhà chắc chắn sẽ có điều chỉnh.
Gặp một lần cũng không sao.
“Được.”
Diệp Minh Viễn lẩm bẩm:
“Gặp anh tôi thì chị lại vui vẻ ngay?”
Tôi: “… Tôi với anh cậu không có quan hệ mờ ám nào hết.”
“Vậy rốt cuộc chị với anh ấy là gì?”
“Quan hệ hợp tác thôi.”
Nói chính xác, tôi là khách hàng lớn của nhà họ Diệp.
Dù tôi đã c/h/ế/t, nhưng hợp tác giữa hai nhà vẫn tiếp tục duy trì.
“Chị làm ở công ty nào? Sao tôi chưa từng thấy chị?”
Trong khi ánh mắt lơ đãng tìm bóng dáng con trai trong đại sảnh, tôi vừa trả lời:
“Đã gặp rồi.”
Chỉ là cậu ta quên mất thôi.
“Sao có thể, lúc nào…”
Giọng Diệp Minh Viễn đột ngột dừng lại.
Cậu ta chỉ về phía người đàn ông đang đứng ở góc vắng gọi điện:
“Kia, anh tôi kìa.”
Dung mạo Diệp Thường Hằng đã thêm vài dấu vết năm tháng.
“Anh.” Diệp Minh Viễn cất tiếng gọi.
Người đàn ông bên kia vừa dứt cuộc gọi, liền quay đầu lại.
Ánh mắt đầu tiên dừng trên đứa em chẳng đáng tin này, nhưng rất nhanh đã bị người phụ nữ đứng cạnh thu hút.
Tôi cảm nhận rõ ràng ánh mắt anh ta dừng lại trên gương mặt mình, thoáng ngây ra.
Một lúc sau, tôi nghe thấy anh ta khẽ lẩm bẩm:
“Khỉ thật… thấy ma rồi sao?”
“…”
Mỗi lần gặp lại một người quen, tôi lại phải giải thích chuyện mình “c/h/ế/t đi sống lại”, đúng là mệt mỏi.
Hay cứ coi như làm ma luôn cho xong.
Bữa tiệc gần kết thúc, tôi nhận được tin nhắn thoại của Tống Nghiễn Hành:
“Mẹ, tối nay con có việc, ngủ lại nhà bạn nhé. Con đã bảo tài xế đợi mẹ ngoài cổng rồi!”
Năm tôi mười mấy tuổi cũng thỉnh thoảng ở lại nhà bạn, nên chẳng coi đây là chuyện gì to tát.
Sau khi gửi thêm vài câu hỏi, tôi để mặc cho nó đi.