Mẹ Đã Trở Về - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
7
 
Năm đó, khi tôi tham gia vào thí nghiệm của giáo sư La, Mạnh Uyển Dung là người duy nhất bên cạnh biết chuyện, đồng thời cũng là người phản đối.
 
Cô ấy không hề tin vào cái gọi là thí nghiệm ngủ đông, ngược lại còn cho rằng đó chỉ là một đám lừa đảo.
 
Tôi nhớ lúc ấy cô ấy khóc đỏ cả mắt, khuyên tôi nên dùng khoảng thời gian còn lại ở bên con trai, làm những việc còn dang dở, đừng hoang phí những ngày cuối cùng của đời người.
 
Nhưng với tôi, cái c/h/ế/t không thể tránh khỏi trong tương lai gần mới chính là nỗi tiếc nuối lớn nhất.
 
Vậy nên, tôi vẫn chọn đánh cược.
 
Tôi nhướng mày cười với cô ấy, rồi hất cằm về phía cô bé nhỏ mặc váy công chúa hồng phấn bên cạnh:
 
“Không giới thiệu cho tôi biết cô bé đáng yêu này sao?”
 
Từ miệng Tống Nghiễn Hành, tôi đã biết sơ qua tình hình bạn thân trong những năm qua.
 
Năm đó tôi rời đi, Mạnh Uyển Dung vẫn còn độc thân.
 
Đến năm 35 tuổi, cô ấy kết hôn cùng một người đàn ông nhỏ hơn 7 tuổi, cũng xem như cưới chạy bầu.
 
Giờ đây, cô ấy đã có một cô con gái 4 tuổi.
 
“Cục cưng, đây là dì Tống, mẹ từng cho con xem ảnh rồi đấy. Có phải giống hệt như trong ảnh không?”
 
Cô bé non nớt gọi một tiếng: “Dì ơi.”
 
Trái tim tôi suýt tan chảy.
 
Bé con, con chính là chiếc bánh ngọt dâu tây dễ thương.
 
Chợt tôi nhớ ra, con trai tóc vàng bên cạnh dường như cũng từng có quãng thời gian đáng yêu như thế.
 
“…”
 
Thời gian đúng là con dao tàn nhẫn.
 
Cậu nhóc dễ thương trong ký ức giờ đã biến thành thiếu niên bất cần.
 
Tôi khẽ thở dài.
 
“Mẹ nhìn con làm gì vậy?”
 
Thằng con trai tóc vàng cực kỳ nhạy cảm, “Con 15 tuổi rồi, không làm được mấy trò làm nũng đâu!”
 
“…”
 
Mạnh Uyển Dung cười đến run người:
 
“Cậu cũng không ngờ đúng không? Con trai cậu lớn lên lại cá tính thế này. Nhưng cũng giống cậu đấy, đã bướng thì chín con trâu cũng kéo không nổi.”
 
Đối với Mạnh Uyển Dung, tôi là người bạn thân “từ cõi c/h/ế/t sống lại” sau mười năm.
 
Còn đối với tôi, quãng thời gian ngủ đông ấy như dừng hẳn, tôi cần thích ứng với những thay đổi của cả mười năm qua, bao gồm cả những người bên cạnh.
 
Mạnh Uyển Dung vừa cười, khóe mắt đã hơi ươn ướt.
 
Cô ấy nói: “Mười năm rồi, cậu vẫn y nguyên như trước. Còn tớ thì đã già rồi. Tớ thật ngốc, năm nào cũng đi thắp hương cho cậu, phí cả nước mắt.”
 
“Cậu không già đâu.”
 
Tôi nhìn gương mặt cô ấy một lúc, rồi thẳng thắn: “Không thấy một nếp nhăn nào cả.”
 
Nhắc đến đây, Mạnh Uyển Dung liền nhướng mày, đắc ý:
 
“Thấy chưa, cậu không biết ngành thẩm mỹ mười năm nay cạnh tranh khốc liệt thế nào đâu. Đợi khi nào rảnh, tớ dẫn cậu đi trải nghiệm công nghệ hiện tại.”
 
“Được.”
 
Tôi thuận tay sờ vào mặt cô ấy, mịn màng.
 
Con gái cô ấy được đặt vào lòng tôi, mang theo hương sữa thơm dịu.
 
Trong lúc trò chuyện, tôi chợt nhận ra điểm bất thường:
 
“Khoan đã, cậu nói cha con bé là cậu út nhà họ Hà à?”
 
“Sao thế?”
 
Tôi sầm mặt: “Tớ nhớ năm nó 5 tuổi từng theo mẹ đến nhà cậu, rồi đi lạc. Sau đó thấy cậu liền gọi ‘mẹ’, bám lấy suốt cả tối.”
 
Khi đó, tôi và Mạnh Uyển Dung mới chỉ học cấp hai.
 
Cô ấy thấy thú vị nên mặc kệ, để cậu bé gọi mình là mẹ cả đêm.
 
“Hahaha, cậu còn nhớ chuyện này à?”
 
Cô ấy cười rực rỡ, “Sau này cậu phải làm chứng cho tớ nhé. Chồng tớ luôn không chịu thừa nhận mình từng nhận tớ là mẹ hồi nhỏ.”
 
“…”
 
Dù sao thì Tống Nghiễn Hành vẫn còn là học sinh cấp ba.
 
Nó đi học, mãi đến chiều tối mới về.
 
Vừa về đến nhà, nó đã mang đến cho tôi một tin thế này.
 
“Mẹ, có lẽ mẹ sẽ để tâm, nhưng mẹ có thể đến trường con một chuyến không?”
 
Nụ cười trên mặt tôi bỗng khựng lại.
 
Vừa mới sống lại chưa bao lâu, đã bị giáo viên chủ nhiệm của con gọi phụ huynh.
 
Đúng là trải nghiệm cuộc đời phong phú thật.
 
8
 
Đứng trong văn phòng trường cũ, trước mặt tôi là một giáo viên xa lạ.
 
Ánh mắt đối phương dò xét tôi thật lâu, cuối cùng vẫn mở miệng xác nhận:
 
“Bà là mẹ của Tống Nghiễn Hành?”
 
“Đúng, có vấn đề gì sao?”
 
Vị giáo viên chủ nhiệm này rõ ràng biết chút ít chuyện, liền nói:
 
“Tôi có nghe qua hoàn cảnh gia đình của em Tống, vậy ra bà là mẹ kế của em ấy?”
 
?
 
Trong lòng tôi ngổn ngang, nhất thời thật khó mà giải thích cho giáo viên chủ nhiệm của con trai về chuyện “c/h/ế/t rồi sống lại” này.
 
9
 
“Coi như vậy đi.” Tôi bóp sống mũi, miễn cưỡng thừa nhận.
 
“Đã thế thì tôi mong rằng những điều sắp nói, bà có thể về bàn bạc kỹ với cha em ấy.”
 
Giáo viên chủ nhiệm giọng mang chút khuyên răn, “Kỳ này Tống Nghiễn Hành nghỉ học quá nhiều. Bà xem bảng điểm đi, thế này còn ra thể thống gì không?”
 
Tôi liếc qua, m/á/u lập tức dồn thẳng lên não.
 
Thành tích này… tôi mà rắc nắm gạo lên bài kiểm tra, gà bới còn thi được điểm cao hơn nó.
 
Mẹ nó ngày trước môn nào cũng toàn A, mà con trai lại cho tôi ra cái bảng điểm thế này à?
 
“Vả lại, theo quan sát của tôi, trình độ thật sự của em ấy không đến mức này.”
 
Giáo viên chủ nhiệm uyển chuyển nói, “Vậy nên tôi mới muốn tìm cha em ấy trao đổi về tình hình gia đình. Tiếc là cha em ấy chưa bao giờ có thời gian.”
 
“…”
 
Rốt cuộc thì Trình Việt đã nuôi con kiểu gì thế này?
 
Tôi mặt mày u ám rời khỏi văn phòng.
 
Tống Nghiễn Hành lon ton theo sau:
 
“Mẹ, cô giáo nói gì với mẹ vậy?”
 
“Mẹ, mẹ đừng chỉ lo tức giận, nói cho con biết đi mà!”
 
“Mẹ…”
 
Trên đường đi, hình như chúng tôi còn chạm mặt vài bạn học của nó.
 
Họ chào nó, sau đó bị tiếng gọi “mẹ” của nó dành cho tôi làm giật mình đến sững người.
 
Ngôi trường trung học này, học sinh đa phần đều là con nhà giàu có thế lực.
 
Khi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tôi quay đầu nhìn thằng con trai tóc vàng đang theo sát phía sau.
 
Nhìn nó hồi lâu, tôi mới mở miệng:
 
“Cha con mấy năm qua… có phải ngược đãi con không?”
 
“Hả?”
 
Thiếu niên cao hơn tôi nửa cái đầu sững ra, “Không, không có đâu… chỉ là ông ta chẳng mấy khi để ý đến con, thỉnh thoảng về thì lại ra vẻ cha thiên hạ, nói chuyện kiểu dạy dỗ, phiền phức lắm.”
 
“Vậy tại sao con lại trốn học, đánh nhau, không chịu học hành cho tử tế?”
 
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
 
“Làm việc gì cũng phải có lý do, con nói cho mẹ nghe xem?”
 
“Vì con ghét bọn họ thôi.”
 
Tôi nghe thấy con trai cúi đầu, khẽ nói, “Nếu mẹ giận thì cứ đánh con một trận đi. Da con dày thịt béo, chẳng sao đâu.”
 
“…”
 
Giọng điệu như bông hoa nhỏ yếu ớt này, không biết học từ ai nữa.
 
“Mẹ sẽ không đánh con. Nhưng con có thể hứa với mẹ một chuyện không?”
 
“Hả?”
 
“Hãy nhuộm tóc đen lại đi. Con chưa tới tuổi hợp với tóc vàng đâu.”
 
Quả thật quá thử thách gu thẩm mỹ của một bà mẹ rồi.
 
Không phải là xấu, nhưng một thiếu niên mới lớn mà nhuộm đầu vàng chóe, nhìn vào tôi lại thấy đau nhức cả xương khớp.
 
“…”
 
Tống Nghiễn Hành miễn cưỡng đi nhuộm lại tóc đen, gương mặt còn hiện rõ vẻ “mẹ chẳng hiểu gì về thẩm mỹ của con hết.”
 
Tôi không biết trước đây Trình Việt đã đối xử với con trai thế nào, nhưng trong một tuần tôi trở về, tôi cảm thấy con khá nghe lời.
 
Nó đã nhuộm tóc lại, cũng chịu khó đi học.
 
Theo phản ánh của giáo viên chủ nhiệm, nó không còn trốn học nữa, phần nào trông có vẻ đang dần dần “quay đầu là bờ.”
 
Trong suốt một tuần ấy, Trình Việt quả thật cũng không hề xuất hiện.
 
Con trai với mái tóc đen, trông lại càng giống đứa con của tôi và Trình Việt.
 
Nó luôn khiến tôi nhớ đến dáng vẻ Trình Việt khi anh ta 18 tuổi.
 
Năm đó, tôi cũng từng gặp Trình Việt.
 
Với thân phận là vị hôn thê của anh trai anh ta.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo