Mẹ Đã Trở Về - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
5
 
Ngoài dự đoán của tôi, thiếu niên đối diện khẽ lắc đầu.
 
“Cha con… chưa từng kết hôn, cũng không có con cái nào khác,” dường như để nói cho chắc chắn hơn, Tống Nghiễn Hành còn bổ sung thêm một câu, “theo như con biết thì là vậy.”
 
Ý là, nếu cha nó thật sự vụng trộm sinh con bên ngoài, thì việc nó bị che giấu cũng là chuyện bình thường.
 
“Quan hệ của hai cha con không tốt sao?”
 
Nhắc đến chuyện này, thiếu niên liền tức giận: “Ai thèm quan hệ tốt với ông ta?
 
Mười ngày nửa tháng chẳng thấy bóng dáng, mỗi lần gặp thì bày ra bộ dạng cha thiên hạ, mở miệng là quản giáo, còn thường xuyên bớt xén tiền mẹ để lại cho con nữa…”
 
“…”
 
Trước khi đi, tôi quả thật đã sắp xếp rõ ràng.
 
Mỗi tháng tôi đều chuyển vào tài khoản của chồng cũ một khoản tiền, coi như phí nuôi dưỡng Nghiễn Hành, trong đó cũng bao gồm cả tiền tiêu vặt của con.
 
Nghe con trai tố cáo cha, theo lý thì tôi nên bênh vực mà đòi lại công bằng cho nó.
 
Nhưng vừa rồi, tôi đã dùng điện thoại tra cứu về Tập đoàn Trình thị.
 
Bây giờ, Trình thị hoàn toàn nằm trong tay Trình Việt.
 
Năm đó, cuộc hôn nhân của tôi và anh ta, cho dù có mang chút ép buộc, nhưng lợi ích mà anh ta thu về là thật sự.
 
Người nhà họ Trình bắt đầu dao động giữa anh ta và anh trai.
 
Cho dù sau này tôi ly hôn, nhưng Trình Việt đã có nền tảng vững chắc.
 
Cha anh ta mất cách đây vài năm, anh trai thì thất bại trong tranh quyền.
 
Giờ đây, vị “Tổng giám đốc Trình” được người người kính trọng, chính là chồng cũ của tôi —— Trình Việt.
 
Anh ta đã không còn là Trình Việt ngày xưa, kẻ mà tôi có thể dễ dàng sai khiến nữa rồi.
 
Về phần Tập đoàn Tống thị, tôi sớm đã đoán được sau khi mình c/h/ế/t sẽ có một đám họ hàng bên nhánh phụ muốn nhảy ra chỉ trỏ, nên đã nhờ một đội ngũ quản lý chuyên nghiệp tiếp quản.
 
Nhiều năm trôi qua, Tống thị phát triển có hơi chậm hơn tôi kỳ vọng, nhưng các nhà quản lý ấy đúng là đã làm theo kế hoạch tôi vạch ra.
 
Chỉ có thể nói, thời đại phát triển quá nhanh, còn tầm nhìn ngày trước của tôi chưa lường trước được hết.
 
Dù sao, Tống thị vẫn là một tập đoàn lớn.
 
Chỉ là hiện giờ tôi chưa rảnh mà để tâm đến chuyện công ty.
 
“Mẹ, mẹ mới về, vậy giờ mẹ ở đâu?” Tống Nghiễn Hành hỏi.
 
Câu hỏi này, thật đúng chỗ.
 
“Con trai, di sản mẹ để lại cho con, e rằng phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể đưa cho con.”
 
“…”
 
Năm đó khi lập di chúc, tôi vốn chẳng dám hoàn toàn tin tưởng Trình Việt.
 
Vậy nên phần lớn tài sản chỉ có thể để Nghiễn Hành thừa kế khi con đủ tuổi trưởng thành.
 
Mà giờ tôi lại “từ cõi c/h/ế/t trở về”, hai bàn tay trắng, chẳng lẽ bắt con trai còn nhỏ tuổi đã phải nuôi mẹ?
 
“Mẹ, vậy để con đưa mẹ về nhà ở đi.”
 
Về nhà?
 
Tôi ngẩn người, cho đến khi thiếu niên đưa tôi trở lại căn biệt thự từng sống cách đây 10 năm.
 
Đây chính là nơi tôi và Trình Việt ở sau khi kết hôn.
 
Là nhà của tôi.
 
Tôi đã sống ở đây nhiều năm.
 
Năm đó, lo con nhớ mẹ, trước khi đi tôi đã chuyển quyền sở hữu ngôi nhà này sang tên nó.
 
Có thể nói, đây là tài sản đứng tên Tống Nghiễn Hành.
 
Nó đưa tôi bước vào, dọc đường tôi bỗng thấy lòng mình ngổn ngang.
 
Nơi này vừa thay đổi, lại vừa dường như vẫn y nguyên.
 
Khu vườn nhỏ của tôi vẫn được chăm sóc gọn gàng, thậm chí hoa cỏ nhiều loài hơn xưa, rực rỡ đủ sắc, vô cùng xinh đẹp.
 
“Thiếu gia, hôm nay cậu về sớm thế?”
 
Người quản gia bước ra chào, là gương mặt xa lạ.
 
Trong giọng ông ta có chút bất đắc dĩ, “Cậu lại trốn học sao? Nếu để tiên sinh biết được…”
 
Tống Nghiễn Hành hừ lạnh: “Kệ ông ta!”
 
Ánh mắt quản gia vô tình chạm phải tôi, thoáng hiện nét kinh ngạc.
 
“Vị phu nhân này là…?”
 
Nghe vậy, Tống Nghiễn Hành thản nhiên, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút mừng rỡ:
 
“Ồ, đây là mẹ tôi. Ông sắp xếp cho mẹ một phòng ngủ đi.”
 
6
 
Quản gia mang theo vẻ nghi ngờ xen lẫn khó tin mà lui đi.
 
Tôi nghe Tống Nghiễn Hành nhỏ giọng nói với mình:
 
“Mẹ à, phòng ngủ trước kia của mẹ bị cha con chiếm rồi.
 
Mẹ có muốn lên chọn xem ở phòng nào khác không? Thật không được thì con bảo người ta dọn đồ của ông ấy ra…”
 
Thế cũng xem như hiếu thảo rồi.
 
Khoan đã.
 
Tôi sững lại: “Con nói Trình Việt cũng sống ở đây sao?”
 
Thiếu niên bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy.”
 
Rõ ràng tôi nhớ, năm đó khi ly hôn với Trình Việt, anh ta đã dọn khỏi biệt thự này.
 
Khi ấy anh ta đã đứng vững trong Trình thị, tất nhiên cũng có nhà riêng.
 
Lúc ly hôn, anh ta mang con trai đi.
 
Tôi không ngờ, sau này anh ta lại đưa con quay về sống ở đây, hơn nữa còn ở ngay căn phòng trước kia.
 
“Mẹ, có cần con bảo người ta dọn phòng đó cho mẹ không?”
 
Giọng nói của Tống Nghiễn Hành kéo tôi về thực tại.
 
“Không cần đâu,” tôi lắc đầu, “mẹ ở đâu cũng được. Nhưng Nghiễn Hành… con còn nhớ là mẹ và cha con đã ly hôn rồi chứ?”
 
Vợ chồng đã ly hôn, dĩ nhiên không thích hợp tiếp tục ở chung một mái nhà.
 
“Mẹ, không sao. Cha con bình thường chẳng mấy khi ở nhà, có khi cả tháng không thấy mặt. Hiện tại ông ấy đang công tác nước ngoài, cũng chưa về đâu.”
 
“…”
 
Tôi khẽ nhíu mày.
 
Nếu có thể tránh chạm mặt thì đúng là bớt gượng gạo, nhưng nghe từ lời con trai, có thể thấy Trình Việt làm cha thật sự quá vô trách nhiệm.
 
Dù con có tự lập thế nào, thì cũng mới 15 tuổi.
 
Anh ta bận công việc là điều dễ hiểu, nhưng xem ra phần lớn thời gian cũng chẳng ngó ngàng gì đến con.
 
Mười năm trước, trước khi rời đi, tôi đã cho thôi việc phần lớn người hầu.
 
Giờ trong biệt thự này, đa phần đều là gương mặt xa lạ.
 
Trình Việt không có nhà, Tống Nghiễn Hành dĩ nhiên là chủ nhân số một nơi này.
 
Nó cho tôi ở lại, chẳng ai dám nói gì.
 
Chỉ có điều, qua ánh mắt mọi người, dễ dàng nhận ra bọn họ không tin tôi là mẹ ruột của cậu chủ.
 
Bởi vì tôi trông quá trẻ, nhìn chẳng khác gì ngoài hai mươi.
 
Trong mắt người khác, tôi tuyệt đối không thể nào sinh được đứa con trai lớn đến thế.
 
Tôi đi dạo một vòng trong biệt thự, cảm nhận sự thay đổi và những điều vẫn giữ nguyên của ngôi nhà này.
 
Chỉ riêng phòng ngủ và thư phòng của Trình Việt, tôi không hề bước vào.
 
Dù sao, anh ta đã là chồng cũ rồi.
 
Nghĩ lại những năm tháng ấy, tôi từng chẳng có khái niệm này.
 
Anh ta tắm, tôi cũng có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào.
 
“À đúng rồi, Nghiễn Hành, con còn liên lạc với dì Mạnh không?” cuối cùng tôi nhớ ra cô bạn thân, “nếu có thì gửi cho mẹ số liên lạc của dì.”
 
“Dì Mạnh à?” Tống Nghiễn Hành lấy điện thoại, “mẹ chờ chút, để con xem thử vòng bạn bè của dì, không biết dì có ở trong nước không.”
 
Nó lướt một hồi, mở khung chat, gửi đi một đoạn ghi âm:
 
“Dì Mạnh, dì đang ở đâu? Mẹ con muốn hẹn gặp lại dì đó.”
 
Ngay giây sau, đầu dây bên kia truyền đến một đoạn ghi âm đáp lại.
 
Tôi nghe thấy giọng bạn thân đầy sức sống vang lên:
 
“Thằng nhóc c/h/ế/t tiệt, ngứa da rồi à? Dám lấy mẹ con ra đùa với dì? Nói thật mau, có phải lại gây chuyện ở trường rồi muốn dì giả làm phụ huynh cho không?”
 
“…”
 
Tôi nhìn thấy trong mắt con trai thoáng hiện nét chột dạ.
 
Đến trưa hôm sau, tại một quán cà phê, tôi đã gặp được cô bạn thân vội vã từ nơi khác trở về.
 
Mạnh Uyển Dung vẫn rạng rỡ, xinh đẹp, tràn đầy sức sống như xưa.
 
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi từ trên xuống dưới suốt một hồi:
 
“Trời ạ, cậu thật sự sống lại rồi sao?”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo