MẶT TRỜI CỦA CHA - 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ánh mắt cô giáo nặng nề nhìn qua.
 
Tôi vặn vẹo thân thể, nghẹn nước mắt không dám khóc.
 
Tôi không muốn bị giáo viên phát hiện.
 
Nhưng hình như Tiểu Chanh sắp bị ăn rồi huhu.
 
Ba Cố Dã bị gọi đến phòng làm việc của giáo viên, rất lâu sau mới trở về, sắc mặt âm trầm, không vui nhìn tôi chằm chằm.
 
“Tiểu Chanh, bảo con đừng ra khỏi nhà nhỏ, vì sao không nghe lời.”
 
Tôi uất ức gọi một tiếng ba:
 
“Chân đau quá, con chảy máu rồi.”
 
Tâm trạng Cố Dã rất không tốt, không chú ý tới, ngược lại còn hung dữ với tôi.
 
“Đừng gọi ba, nhóc không ngoan như vậy, tôi không cần nhóc nữa.”
 
Tôi ngậm miệng lại, nước mắt to như hạt đậu từ trong khóe mắt chảy ra.
 
Vì sao tôi cố gắng như vậy, ba Cố Dã vẫn không thích tôi.
 
Cố Dã thấy tôi khóc thì ngây dại, nhất thời như tỉnh mộng, luống cuống tay chân dỗ dành.
 
Lúc này, bố Thẩm Thanh Yến đang nghỉ học gọi video tới.
 
“Cố Dã, tìm được nhà trẻ cho Tiểu Chanh, rồi cậu để ý xem con bé có thích hay không, có nguyện ý đi hay không.”
 
Tôi khóc to hơn, thút thít nghẹn họng.
 
Tôi biết nhà trẻ, là nơi trẻ con bị nhốt, những ba mẹ không nhớ con nữa, sẽ đưa đến đó.
 
Bố ba không muốn tôi nữa rồi.
 
Tiểu Chanh nổi giận, ném xấp thư mời nặng trịch xuống, lại đá văng nhà nhỏ, quát to về phía Cố Dã: “Con đồng ý đi nhà trẻ. Con không cần ba thích con nữa.”
 
9.
 
Tôi bỏ nhà nhỏ đã rách nát, nhét hết đồ đạc của mình vào trong cặp sách.
 
Truyện tranh quá lớn không bỏ vào được, tôi lau nước mắt nắm chặt nắm tay nhỏ bé, cứng rắn nhét nó vào, khí thế hung hăng bước ra khỏi phòng học.
 
Khương Tân Nguyệt vội vàng ôm lấy tôi, vỗ lưng tôi cho tôi dễ thở, sợ tôi khóc ngất đi.
 
Chị ấy cười lạnh một tiếng, cũng không sợ uy nghiêm của trùm trường, ôm tôi tức giận bất bình nói: "Không muốn Tiểu Chanh, đúng lúc lắm, tớ muốn. Chanh Bảo Bảo, chúng ta không cần người ba vừa hung dữ vừa vô tình này nữa.”
 
Cố Dã xem xong thư mời, khuôn mặt luôn luôn ngạo mạn lạnh lùng chẳng để tâm, lần đầu tiên xuất hiện sự kích động và khẩn trương khi được người khác yêu quý.
 
Chuông vào học vang lên.
 
Cố Dã bỗng nhiên bịt mắt tôi, ôm tôi vào trong ngực, chuồn ra khỏi phòng học.
 
Lúc mở mắt ra, đã đến phố ăn vặt ngoài trường.
 
Tôi cố gắng xoay người đẩy Cố Dã ra, cách hắn một mét, quay mặt đi không nhìn hắn.
 
Ba Cố Dã siết chặt tay, thân thể cao lớn cúi xuống, cẩn thận hỏi: "Tiểu Chanh, có muốn ăn kẹo hay là kem không?"
 
Tôi nuốt nuốt nước miếng, vẫn chỉ để lại cho hắn một bóng lưng giận dỗi.
 
Cố Dã kéo tay tôi, bị tôi tránh thoát đủ mọi cách, bây giờ tôi còn khó dỗ hơn cả vua chúa.
 
Một lát sau, Cố Dã mua một đống đồ ăn ngon.
 
Kẹo bông cầu vồng, cánh gà giòn tan, hamburger lớn, đá bào.....
 
Lần đầu tiên ba Cố Dã hào phóng như vậy.
 
Tôi nhìn đến nỗi ánh mắt toả sáng, khoé miệng thiếu điều chảy ra nước dãi.
 
Cố Dã ngồi xổm bên cạnh tôi, cần thận giải thích:
 
“Tiểu Chanh, hôm nay là tại ba ba sai, ba ba không nên nổi giận lung tung với con. Tiểu Chanh biết không, nhà ba nghèo, mẹ của ba thì ch sớm, ba của ba lại là con quỷ thích đánh bạc, nhân cách thối nát, từ nhỏ không ai thích ba, tiếp nhận ba.”
 
“Ba biết mọi người ngoài mặt sợ ba, nhưng vẫn ghét bỏ ba trong lòng, không ai thật lòng thích ba, ba quen rồi.”
 
“Con và ba không giống nhau, con ngoan ngoãn lại thông minh đáng yêu, tất cả mọi người đều thích con, ba không muốn thân thiết với con, con rời xa ba mới có thể rời xa những thành kiến cùng đau khổ.”
 
Nhìn vẻ mặt buồn bã của ba Cố Dã, tôi không hiểu.
 
Theo bản năng, tôi phản bác: "Nhưng tới gần ba mới là tới gần hạnh phúc mà. Ba là ba của con, một đứa bé không có ba mẹ mới thật đáng thương.”
 
Tôi đá những hòn đá nhỏ, rầu rĩ không vui.
 
Trên mặt Cố Dã hiện lên vẻ buồn lo sầu khổ: "Nhưng ba là một người tồi tệ như vậy.”
 
Tôi khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao ba không thay đổi để trở nên tốt hơn?"
 
“Chuyện này rất khó.”
 
“Chuyện này không khó.”
 
Người vừa nói chuyện chính là Thẩm Thanh Yến khoan thai đến muộn.
 
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt đôi chân dài của Thẩm Thanh Yến, tủi thân cáo trạng: "Bố, ba Cố Dã hung dữ với con, còn nói không cần con nữa.”
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo