Tôi chui xuống dưới gầm bàn, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của hắn, rõ ràng là tức giận muốn ch.
Tôi vươn tay nhéo nhéo mặt ba Cố Dã:
"Ba, ba siêu cấp thông minh vô địch, chị gái kia chính là kẻ lừa đảo. Con tin ba, nên mới đi hỏi dì thần tiên, là dì thần tiên liền nói cho con biết những điều đó.”
Đôi mắt ba Cố Dã chớp chớp, hắn trở tay bóp khuôn mặt tròn của tôi, lại kéo tôi từ dưới gầm bàn ra giơ lên thật cao, gãi nách tôi.
Tôi phát ra tiếng cười ngặt nghẽo.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Yến ngồi đối diện mình, nụ cười của Cố Dã lập tức biến mất.
Thẩm Thanh Yến hơi luống cuống: "Cố Dã, xin lỗi, tôi không nên không tin cậu.”
Anh hiếm khi hạ mình như vậy.
Cố Dã cười lạnh một tiếng, thờ ơ.
Thẩm Thanh Yến mím môi, lại kiên định nói: "Sau này mỗi một câu cậu nói, tôi đều tin tưởng. Đừng tức giận, được không?”
Cố Dã trầm mặc, xấu hổ quay đầu đi, lẩm bẩm: "Được rồi, tôi không keo kiệt như vậy.”
Thẩm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, ôm tôi rời khỏi chỗ ngồi, anh bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Thật ra, tôi chưa bao giờ thích Lăng Tuyết Phỉ.”
Cố Dã sửng sốt.
8.
Sau khi được bố ba đưa đến lớp, mỗi ngày của tôi đều có rất nhiều niềm vui.
Bàn học của bố ba cao hơn tôi một chút, phía dưới đặt rất nhiều balo, sách thật dày từng chồng từng chồng đặt cạnh nhau.
Ba Cố Dã dùng sách dựng cho tôi một căn phòng nhỏ, dưới đáy lót rất nhiều quần áo của chị Hương Hương, phía trên dùng sách che lại, cô giáo không nhìn thấy.
Bố Thẩm Thanh Yến từng nói, đây là một trò chơi trốn tìm.
Tôi phải nằm trong căn nhà nhỏ, không thể để cho giáo viên phát hiện, nếu không sẽ bị giáo viên ăn thịt.
Trẻ em trong trường đều bị giáo viên ăn thịt, cho nên chỉ có người lớn.
Tôi ngồi xổm trong căn phòng nhỏ, khoanh đôi chân ngắn nhìn heo con Peppa, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.
Trong một bộ phim hoạt hình, có nhân vật Paige nói muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho George, muốn mời rất nhiều người chúc phúc cho cậu, để George trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Dì hệ thống nói, tiến độ công lược của ba Cố Dã chỉ mới được một nửa, hắn còn chưa yêu tôi lắm.
Tôi có chút khổ sở, lại an ủi chính mình, không sao.
Ba Cố Dã mỗi tuần chỉ đồng ý chơi với tôi một ngày, tiến độ công lược chậm là chuyện bình thường.
Tôi sẽ cố gắng trở thành một đứa trẻ mà bố mẹ à nhầm bố ba đều thích.
Tôi sẽ học hỏi từ Paige và mời cả lớp đến dự tiệc sinh nhật của ba Cố Dã.
Tôi vứt truyện tranh đi, thò đầu ra liếc trộm giáo viên ăn thịt trẻ con.
Giáo viên không nhìn tôi, vì thế tôi lặng lẽ từ trong phòng nhỏ bò ra.
Trong túi xách nhỏ của tôi chứa một xấp thư mời nặng trịch, đều là thư mời dự tiệc sinh nhật mà dì hệ thống dạy tôi viết.
Dì nói ba Cố Dã sẽ rất hài lòng với món quà sinh nhật này, được cả lớp đến chúc mừng sinh nhật, là nguyện vọng của hắn.
Tôi sẽ trở thành người đưa tin nhỏ, gửi thư mời cho các anh chị trong lớp.
Trước tiên tôi bò tới dưới chân chị Khương Tân Nguyệt, lớp phó văn nghệ, trịnh trọng lấy thư mời và một viên kẹo bong bóng từ trong túi ra.
Khương Tân Nguyệt kinh ngạc nhận lấy, một lần nữa nhìn về phía tôi, trong mắt chứa toàn sự hâm mộ, hạ giọng khóc lóc:
"Cố Dã làm sao có thể có bảo bối ngoan ngoãn như bé chứ, làm con gái cho chị có được hay không, cho dù bắt chị thi đậu Thanh Hoa chị cũng nguyện ý.”
Tôi mặc kệ sự níu giữ của chị ấy, tiếp tục tìm đến mục tiêu tiếp theo, anh lớp phó thể dục.
Anh trai ấy đang ngủ.
Tôi nghiêm mặt, học tập là vì kiếm tiền sống, làm sao có thể ngủ.
Sau khi đặt thư mời lên bàn, tôi cẩn thận chọc anh ấy một cái, sau đó xoay người bỏ đi.
Chẳng qua hình như tôi không chọc tỉnh anh được, tôi phiền muộn thở dài.
Anh lớp phó lao động đã sớm nhìn thấy tôi, đang xoa tay chờ tôi qua, chỉ chỉ một cục cao su cách đó không xa.
Tôi không kiên nhẫn nhặt nó lên, trả lại cho anh.
Trên đường đi, tôi đã nhặt được hơn mười cây bút và cục tẩy, lặng lẽ đưa nước nóng cho chị gái bị đau bụng, tiện thể mang giấy cho hai chị.
A, cuộc sống thật khổ, trẻ con thật khó khăn.
Anh lớp phó lao động dùng sức kéo tóc tôi: "Chanh Cục Cưng, em thật tốt.”
Tôi đẩy anh ra tiếp tục đi tiếp, lại không cẩn thận đụng phải chân ghế cứng rắn, phát ra một tiếng rầm.