Bố Thẩm Thanh Yến khom lưng nhéo nhéo mặt tôi, giọng nhẹ nhàng cưng chiều: "Ngoan, sẽ không bỏ rơi, không cần con.”
Thẩm Thanh Yến quay đầu nhìn Cố Dã đang đỏ mắt, ánh mắt kiên định: "Hoàn cảnh chỉ có thể quyết định quá khứ của một người, nhưng không thể quyết định tương lai của người ấy. Lớp mười hai vừa mới bắt đầu, muốn thử không? Cũng không thể để Tiểu Chanh lớn lên, phát hiện ba nó là một kẻ nhu nhược được.”
Mặt trời vào buổi chiều đã ngả dần về phía tây, chỉ còn ráng đỏ sót lại nhuộm hết nửa bầu trời.
Cố Dã cắn chặt răng, cả người lộ ra dáng vẻ không chịu thua.
"Ai sợ, tôi chỉ buồn bã nhất thời mà thôi. Tôi còn trẻ, tôi tuyệt đối không chịu thua.”
10.
Tôi đứng trước cổng nhà trẻ, gắt gao bám lấy hàng rào sắt, rất không cam lòng hỏi một lần cuối cùng.
"Thật sự phải đi nhà trẻ sao? Con nghe nói một số bạn nhỏ sẽ bị giáo viên ở bên trong đánh, nơi này chớp mắt một cái nuốt một bạn nhỏ, còn có tin đồn các giáo viên muốn ăn thịt bọn con nữa.”
Tôi há to miệng làm mặt quỷ hù dọa bố ba.
Thẩm Thanh Yến lạnh lùng đứng yên bất động.
Cố Dã bị dọa, nhíu mày hỏi Thẩm Thanh Yến: "Cậu đã kiểm tra nhà trẻ này chưa, không thành vấn đề chứ?”
Thẩm Thanh Yến thản nhiên liếc hắn một cái, bất đắc dĩ mở miệng: "Đã kiểm tra rồi, nhà trẻ này chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra.”
Vì thế Cố Dã khom lưng nói với tôi: "Yên tâm, không ai ăn con đâu, tan học ba sẽ tới đón con.
Tôi càng thêm cẩn thận, đảo mắt một vòng rồi lẩm bẩm: "Vậy hai người đừng cãi nhau nha.”
Hai người đã vì chuyện ai tan học tới đón tôi mà cãi nhau mất mấy ngày, làm cho đứa nhỏ như tôi rất đau đầu.
Bố Thẩm Thanh Yến nói ước định giữa hai người là một tuần anh nuôi tôi sáu ngày, sẽ đưa đón cả tôi sáu ngày.
Ba Cố Dã không muốn.
“Hiệp ước bất bình đẳng này phải bị hủy bỏ. Cậu đã nuôi Tiểu Chanh lâu như vậy rồi, chiếm đủ lợi ích rồi, về sau đổi thành tôi sáu cậu một.”
Cố Dã lạnh lùng cười một tiếng, thanh âm lộ ra khí thế muốn áp đảo.
“Tôi bốn cậu ba, đây là điểm mấu chốt của tôi. Lúc trước chính cậu là người nói sẽ không hối hận.”
Cố Dã nghẹn họng.
Tôi gãi gãi tóc, bị kẹp ở giữa khuyên can mãi không được, nhóc con trong lòng đau khổ, nhóc con tình nguyện đến nhà trẻ.
Cô giáo đang đợi ở cửa để đón tôi vào.
Cố Dã và Thẩm Thanh Yến mỗi người một câu dặn dò tôi đủ điều, cuối cùng hai cặp mắt đều không hẹn mà cùng lóng lánh ánh nước.
Sắc mặt cô giáo càng thêm kì lạ, cuối cùng nhịn không được nói: "Hai vị phụ huynh, trường chúng ta cũng có phòng trị liệu tâm lý dành riêng cho chướng ngại xa con của phụ huynh, hay là hai vị đi xem một chút."
Cố Dã và Thẩm Thanh Yến lập tức im miệng.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chia tay, tôi nhào vào trong lòng ba Cố Dã.
Cố Dã ngồi xổm xuống nhìn thẳng tôi, tôi kề sát vào tai hắn thì thầm.
“Ba, phải đi theo bố Thẩm Thanh Yến học tập thật tốt nha, thi một trăm điểm về cho con xem. Còn nữa, ba không được đánh nhau nữa, người đánh nhau sẽ bị nhốt vào trong tù, con sẽ không thể nhìn thấy ba nữa.”
Dì hệ thống nói, sau này ba Cố Dã sẽ vì đánh nhau mà ngồi tù, sau khi ra ngoài sẽ biến thành một tên bại hoại.
Nhưng ba tôi không phải kẻ xấu.
Hắn là anh hùng có thể phản kháng vận mệnh mà.
Cố Dã giật mình, hốc mắt đỏ lên, trán kề sát vào tôi, gật mạnh đầu.
Sau khi hai người đi rồi, tôi theo giáo viên đi vào nhà trẻ, miệng ngâm nga bài hát mình biên soạn.
"Bố ba đi học, con cũng phải đi học."
Nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ, đều nghe lời giáo viên dạy bảo.
Tôi ngồi một bên quan sát.
Tôi phát hiện miệng giáo viên rất nhỏ, mà tôi đã được các anh chị trong lớp nuôi, cho ăn thành một quả bóng tròn.
Tay to lên, chân cũng to lên, giáo viên ăn tôi chắc chắn sẽ bị trướng bụng.
Tôi bắt đầu yên tâm chơi.
Nhưng chơi một lúc, tôi nhìn bầu trời xanh bên ngoài hàng rào, bắt đầu nhớ tới bố ba.
Trên đồng phục có tên ba Cố Dã khâu cho tôi, tôi nhỏ giọng nói với hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Bố ba, Tiểu Chanh rất nhớ hai người.”