MẶT TRỜI CỦA CHA - 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi nhỏ giọng hỏi Khương Tân Nguyệt: "Chị Tân Nguyệt, tại sao ba Cố Dã lại tức giận thế ạ?"
 
Khương Tân Nguyệt ghé sát tai tôi nói: "Chanh Cục Cưng, trước kia ba Cố Dã của con yêu Lăng Tuyết Phỉ, cố gắng làm thêm để mua dây chuyền cho cô ấy, kết quả Lăng Tuyết Phỉ lại đi nói xấu ba Cố Dã của con là trộm cướp. Hiện tại Lăng Tuyết Phỉ thích bố Thẩm Thanh Yến của con, mỗi ngày đều nói với mọi người rằng Thẩm Thanh Yến thích cô ấy nên mới nguyện ý đưa cô ấy về nhà. Bố Thẩm Thanh Yến của con không có cách nào đuổi cô ấy đi, bởi vì cô ấy bị bệnh tim chịu không nổi kích thích.”
 
Tôi tức giận phồng má, nắm tay nhỏ hung hăng nắm chặt lại.
 
Thật quá đáng.
 
Thẩm Thanh Yến đi tới trước cửa, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, cũng không tiện nói quá nặng lời.
 
Khi anh đang tính nói chuyện, tôi giống như quả pháo bị châm lửa vọt tới trước mặt Thẩm Thanh Yến, trợn tròn mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Phỉ.
 
Tiểu Chanh không bao giờ cho phép bất cứ ai phá hỏng hôn nhân của bố ba.
 
Cuộc chiến bảo vệ gia đình, đã bắt đầu với Tiểu Chanh.
 
7.
 
Lăng Tuyết Phỉ ỏn ẻn ngại ngùng, chỉ muốn nói chuyện với Thẩm Thanh Yến, khách sáo qua loa hỏi tôi là ai.
 
Hai tay tôi chống nạnh, tự tin nói: "Thẩm Thanh Yến là bố của em. Cố Dã là ba của em.”
 
Lăng Tuyết Phỉ trợn tròn mắt, sắc mặt tái nhợt, thương tâm tuyệt vọng nhìn Thẩm Thanh Yến, hy vọng có thể nghe được lời phản bác của anh.
 
Nhưng Thẩm Thanh Yến không để ý đến cô, ngược lại ôm tôi lùi về phía sau một bước, miệng nói: “Tiểu Chanh, bên ngoài gió lớn lắm, đừng ra gần cửa, sẽ bị cảm.”
 
Lăng Tuyết Phỉ hung tợn trừng mắt nhìn tôi, bỗng nhiên cô ôm tim, thống khổ cúi người xuống, miệng gào khóc:
 
“Anh Thanh Yến, đứa nhỏ này hại em phát bệnh, anh ôm em đến phòng y tế được không, nếu không em muốn đứa nhỏ này đền mạng.”
 
Tôi giật mình, sợ hãi vội vàng ôm lấy cổ bố Thẩm Thanh Yến.
 
Tiểu Chanh đã ch một lần, rất sợ ch lần nữa.
 
Cố Dã từ phía sau vọt ra, ngữ khí rất nóng nảy, chửi: "Liên quan gì đến Tiểu Chanh, Lăng Tuyết Phỉ, cô giả bộ ít thôi.”
 
Cố Dã nghiêm túc nói với Thẩm Thanh Yến: "Cậu tin tôi, chắc chắn là cô ta đang giả bộ, không cần để ý đến cô ta.”
 
Lăng Tuyết Phỉ nửa quỳ trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ mông lung.
 
Thẩm Thanh Yến cũng rất hoảng loạn, do dự không biết có nên ôm Lăng Tuyết Phỉ đến phòng y tế hay không.
 
Lúc trước anh chỉ tiện đường đưa cô về nhà, đã bị dây dưa đến tận bây giờ, nếu ôm cô, Thẩm Thanh Yến nghĩ tới đây thôi sắc mặt đã trở nên khó coi vô cùng.
 
Nhưng nếu không phải, nếu Lăng Tuyết Phỉ thật sự phát bệnh.
 
Thẩm Thanh Yến do dự.
 
Sắc mặt Cố Dã lạnh xuống, hiểu Thẩm Thanh Yến không tin hắn, nản lòng thoái chí cười nhạo một tiếng: "Được thôi, cậu ôm cô ta đi đi.”
 
Tay Thẩm Thanh Yến giật mình, trong mắt Lăng Tuyết Phỉ nhất thời hiện lên sự đắc ý.
 
Tôi gõ gõ dì hệ thống, nhỏ giọng nói: "Dì hệ thống, có thể nói cho con biết, làm sao chứng minh lời ba Cố Dã của con nói là đúng không?”
 
Tôi lo lắng nhìn ba Cố Dã.
 
Dì hệ thống ho khan một tiếng, phổ cập khoa học cho tôi: "Lăng Tuyết Phỉ không có bệnh tim, người có bệnh tim sẽ không gầy như vậy, ngược lại tay chân sẽ có dấu hiệu sưng phù, hơi mập mạp.”
 
Tôi lập tức bắt chước ngữ điệu của dì hệ thống nói lại những lời trên một lần.
 
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
 
Ánh mắt Lăng Tuyết Phỉ lập tức thay đổi, không nhịn được giật mình hoảng hốt.
 
Cô giả bệnh thành công suốt mười mấy năm, đạt được vô số sự đồng cảm, thuận buồm xuôi gió, ai cũng không dám chọc cô tức giận.
 
Không ngờ bây giờ lại lập tức bị vạch trần.
 
Vẻ mặt Thẩm Thanh Yến nhất thời trở nên âm trầm, sự lễ phép nhờ tu dưỡng tốt mà anh luôn tự hào vào giờ phút này hoàn toàn sụp đổ, anh lạnh lùng để cho Lăng Tuyết Phỉ cút.
 
Chuyện cô ta giả bệnh sẽ bị toàn trường biết, cuộc sống sau này của cô ta chắc chắn sẽ không thoải mái.
 
Lăng Tuyết Phỉ khóc thành tiếng, ôm mặt thất tha thất thểu bò dậy rời đi.
 
Tôi ôm cổ Thẩm Thanh Yến, nhỏ giọng nói: "Bố, sau này có thể đừng nói chuyện với chị gái lừa đảo này được không, ba Cố Dã sẽ tức giận, con cũng sẽ không vui.”
 
Tôi vươn một tay ra, ngữ khí rất bi thương nói: "Nơi này của con còn có thể bị roi quất.”
 
Kiếp trước, trong bệnh viện có một người đàn ông luôn nói chuyện với một dì cũng lừa đảo như vậy, vợ ông mỗi ngày đều rất tức giận, vừa tức giận liền lấy roi quất vào cánh tay con mình.
 
Thẩm Thanh Yến kéo ống tay áo của tôi xuống, thanh âm trầm thấp: "Được, sau này cũng không nói chuyện với cô ta nữa.”
 
Ba Cố Dã lại lạnh lùng trở về bàn nằm sấp xuống ngủ tiếp.
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo