Thẩm Thanh Yến sửng sốt, lập tức hiểu được ý của tôi, kiên nhẫn giải thích với tôi: "Tiểu Chanh, đây là nơi hai bố học tập, sau khi học phải tham gia kì thi gọi là thi đại học, sau đó lên đại học, tương lai mới có thể kiếm tiền, kiếm tiền mới có thể sống sót trên thế giới này."
Thì ra vì sống sót bố ba mới mỗi ngày đều bị nhốt vào nơi này để học tập.
Giống như kiếp trước tôi ở bệnh viện mỗi ngày đều bị kim đâm vậy, nhất định rất đau.
Tôi nắm lấy cổ tay gầy gò của Thẩm Thanh Yến, dùng sức phồng miệng thổi thổi, lại lắc lắc cổ tay Cố Dã thổi, lặp đi lặp lại.
Hai người không rõ vì sao, đều hỏi tôi đang làm gì.
Tôi vuốt hai má đau nhức, lè lưỡi: "Giúp hai người thổi thổi, tay của bố ba bị học hành đâm kim sẽ không đau. Từ hôm nay trở đi, Tiểu Chanh mỗi ngày đều thổi tay cho bố ba, mặc kệ khổ cỡ nào, Tiểu Chanh đều ở bên cạnh bố ba.”
Tôi giơ nắm tay nhỏ lên và thề.
Cố Dã và Thẩm Thanh Yến giật mình thật lâu, trong mắt lộ vẻ cảm động.
6.
Đi tới cửa lớp, lớp tự học buổi tối tĩnh mịch như một ngôi mộ.
Tôi khẽ thò đầu qua khe cửa, mở to đôi mắt đen nhánh, giơ bàn tay mập mạp lên vui vẻ chào hỏi.
“Chào các anh chị, em là Tiểu Chanh, em lại đến thăm mọi người rồi đây.”
Những lời này như là dầu sôi cho vào nồi, cả lớp nặng nề nhất thời nổ tung.
Lớp phó văn nghệ Khương Tân Nguyệt vui vẻ từ chỗ ngồi vọt ra, ngồi xổm xuống trước mặt tôi rồi dùng sức ôm tôi lên, thiếu chút nữa cô mừng đến phát khóc.
“Chanh Cục Cưng, sao em lại quay về rồi, chị còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại cục cưng đáng yêu như em nữa.”
Tôi lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút, ngậm vào miệng.
Suy nghĩ một chút tôi lại đưa cho Khương Tân Nguyệt một viên kẹo, an ủi sờ sờ mái tóc hơi vểnh lên của cô ấy:
"Chị Tân Nguyệt, bố, ba em ở chỗ này, em về với bố ba á.”
Lớp học lại rơi vào sự yên lặng như ch.
Sau đó tất cả nhao nhao nhìn về phía Cố Dã và Thẩm Thanh Yến.
Cố Dã xấu hổ lấy sách che mặt, vùi đầu vào bàn học như chim cút, thô lỗ: "Các cậu hỏi lớp trưởng ấy.”
Chị gái lớp phó học tập nâng mắt kính, nhìn Thẩm Thanh Yến, dò hỏi với ngữ khí cẩn thận:
“Lớp trưởng, cậu và trùm trường thật sự... Yên tâm đi, lớp chúng ta đoàn kết lắm, tuyệt đối không để tin này truyền ra ngoài.”
Anh lớp phó sinh hoạt kiểm tra đối chiếu công việc của lớp một chút, thuận tay rút một bao lì xì đỏ cho tôi, cười cười:
"Chanh Cục Cưng, đây là quà gặp mặt của cả lớp, bé mau cầm lấy.”
Anh lại hỏi: "Lớp trưởng, cậu xem, lớp chúng ta còn cần gửi hai cậu tiền mừng không?"
Tôi cầm bao lì xì, vui mừng nhét vào túi tiền nhỏ.
Tiểu Chanh từ hôm nay trở đi cũng là đứa trẻ có nhiều tiền rồi.
Thẩm Thanh Yến vỗ trán, ngăn anh lớp phó đang định lấy điện thoại di động thông báo tin tức:
"Đừng tuyên truyền lung tung, tôi và Cố Dã chỉ là bạn học, còn Tiểu Chanh, là trường hợp đặc biệt.”
Anh trai nọ lấy di động ra rồi nhìn tôi, thở dài: "Lớp trưởng, tôi chỉ muốn chụp ảnh Bảo Bối Chanh của lớp chúng ta mà thôi.”
Bỗng nhiên, anh ấy không nhịn được phì cười.
Tôi đang lấy mỹ phẩm của chị Tân Nguyệt, tay cầm son môi chấm một đống nốt đỏ lên trên mặt, giống như một đứa trẻ ngây ngô khờ khạo.
Nghe được lời của anh trai lớp phó, tôi lập tức nghe lời giơ tay lên, cười nhe hàm răng.
Vừa đáng yêu vừa dí dỏm.
Anh chị trong lớp cười đến chảy nước mắt.
Cố Dã không biết ngẩng đầu lên từ lúc nào, ôm bụng cười đến nỗi bả vai phát run, Thẩm Thanh Yến cũng nhếch khóe miệng.
Mấy chị sợ mĩ phẩm gây kích ứng cho da của tôi, vừa cười vừa lấy khăn giấy ướt lau vết son cho tôi.
Tôi híp mắt lại một cách thoải mái.
Lúc này, trước cửa lớp có người gõ cửa, là một chị gái ốm yếu dường như cố tình bóp giọng hỏi:
"Xin hỏi Thẩm Thanh Yến có ở đây không ạ, em tới cám ơn anh ấy vì đêm đó đã đưa em về nhà.”
Các anh chị trong lớp đều im lặng.
Tôi tò mò nhìn sang, phát hiện sắc mặt ba Cố Dã thoáng cái đã lạnh xuống, dùng sức đạp mạnh chân bàn một cái.