Thẩm Thanh Yến khẽ khàng vuốt tóc tôi, trong giọng nói mang theo sự lưu luyến khó hiểu.
Tôi đang ăn đậu phộng, nhai nhai, rồi gật đầu qua loa.
Lúc Thẩm Thanh Yến lưu luyến rời đi, tôi còn vui vẻ vẫy tay với anh.
Dù sao ngày mai anh cũng sẽ đến đón tôi, tôi nghe rồi.
Ngày hôm sau, có kết quả giám định DNA, tôi chính là con của Thẩm Thanh Yến và Cố Dã.
Cảnh sát nhìn giám định DNA, lập tức gọi cho Thẩm Thanh Yến và Cố Dã ngay trước mặt tôi, giọng điệu cực kì nghiêm túc.
“Có chuyện rồi, cần hai cậu tới xác nhận.”
5.
Hai người đồng thời tới đồn công an.
Cố Dã cà lơ phất phơ chống tay quầy thông tin, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Yến, giọng nói trêu tức: "Ơ, lớp trưởng tuân thủ kỷ luật nhất cũng có lúc phạm pháp à.”
Thẩm Thanh Yến mím môi, không mặn không nhạt nhìn Cố Dã, không để ý tới hắn.
Tôi được dì cảnh sát dắt ra, vui vẻ chạy đến trước mặt hai người, tay trái tay phải lần lượt nắm lấy ngón cái nhỏ của hai người họ, rồi tôi ngẩng đầu lên, nở nụ cười vui vẻ lộ 2 má lúm đồng tiền:
"Bố, ba, hai người tới đón con về nhà sao?"
Cố Dã hừ cười một tiếng, lười nhác nói:
"Nhóc con, đừng gọi bậy, tương lai tôi chỉ cưới phụ nữ làm vợ.”
“Thời đại này, hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa từ lâu, ngay cả trẻ em cũng có thể được thụ thai nhân tạo.”
“?”
Vừa dứt lời, sở trưởng đã đi ra, đưa hai hồ sơ giám định thân tử lần lượt đưa cho hai người.
Qua giám định, xác suất Cố Dã và Tiểu Chanh tồn tại quan hệ cha con là 99%.
Trải qua giám định, xác suất Thẩm Thanh Yến và Tiểu Chanh tồn tại quan hệ cha con là 99%.
Đồng tử Cố Dã co rút lại, tay cầm báo cáo đột nhiên siết chặt, vẻ mặt khó tin.
Sắc mặt Thẩm Thanh Yến coi như bình tĩnh, khóe miệng hơi căng thẳng, chỉ là ánh mắt nhìn tôi nhiều hơn vài phần phức tạp.
Sở trưởng không vui nhìn chằm chằm hai người, thấm thía nói: "Đứa nhỏ này chính là của hai người, làm phụ huynh, không thể không chịu trách nhiệm. Mau mang đứa nhỏ về nuôi dưỡng cho tốt, người lớn có xích mích gì, cũng không nên để liên lụy trẻ con.”
Thẩm Thanh Yến nhanh chóng tỉnh táo lại, gật đầu: "Được.”
Thẩm Thanh Yến khom lưng ôm lấy tôi, lại kéo Cố Dã còn đang ngơ ngác rời đi.
Đi được vài bước, bụng tôi phát ra tiếng ùng ục, tôi xoa bụng nghiêm túc nói:
"Bố, con đói.”
Thẩm Thanh Yến cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu nhìn tôi: "Tiểu Chanh muốn ăn cái gì?”
Tôi chỉ vào một biển hiệu có hình một ông già ven đường: "Đi vào trong bụng ông ấy được không, con muốn ăn gà.”
Thẩm Thanh Yến liếc nhìn McDonald's, đi vào, gọi một phần ăn dành cho người lớn và trẻ em.
Cố Dã cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tức giận khó hiểu chất vấn Thẩm Thanh Yến:
"Sao cậu kéo tôi đi?”
Giọng Cố Dã rất to, rất hung dữ.
Tôi co người giảm bớt cảm giác tồn tại,
cẩn thận khép chân lại.
Cánh gà giòn tan cũng không dám ăn, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hai người.
Thẩm Thanh Yến nhíu mày, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không vui:
"Cố Dã, cậu dọa Tiểu Chanh rồi.”
Cố Dã nghẹn họng.
Cố Dã cứng ngắc giơ tay lên, xoa dịu tóc tôi.
Tôi nhếch miệng, trước tiên cho Cố Dã và Thẩm Thanh Yến một cái đùi gà nhỏ, sau đó mới ôm con gà da giòn không có chân gặm.
Tôi vừa gặm gặm, vừa nghiêng đầu, nghe hai người họ nhỏ giọng mưu đồ bí mật.
Thẩm Thanh Yến hạ giọng: "Giám định thân tử là sự thật, chuyện này rất quỷ dị, còn ầm ĩ nữa sẽ đi điều tra thân phận của chúng ta, phát hiện chúng ta còn là học sinh. Nếu bị trường học phát hiện, chưa kết hôn đã có thai, chúng ta rất có thể bị đuổi học.”
Mắt Cố Dã hơi co lại.
Mặc dù hắn là trùm trường, nhưng cũng không muốn bị đuổi học, khe khẽ hỏi:
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Trong mắt Thẩm Thanh Yến hiện lên vài phần ý cười: "Nuôi trước đã, dù sao Tiểu Chanh cũng rất đáng yêu.”
Cố Dã liếc mắt: "Cậu thật sự thích nhóc ấy, vậy đi, ba năm bảy hai bốn sáu cậu nuôi, chủ nhật tôi nuôi.”
Thẩm Thanh Yến lấy giấy ăn lau miệng cho tôi, cụp mắt nói: "Cũng được, sau này cậu đừng hối hận là được.”
Tôi theo chân bố ba đến trường lớn.
Tôi ôm cổ Thẩm Thanh Yến, vươn cổ ngắm một vòng không phát hiện ra có đứa trẻ nào cùng tuổi, bĩu môi nhỏ giọng sợ hãi nói:
"Bố ơi, nơi rộng rãi đáng sợ này có ăn thịt trẻ con không ạ?"