Tôi yên tâm, ăn hết sủi cảo rồi nằm ở trên ghế, vuốt cái bụng tròn vo ngây ngô cười vui vẻ.
Ba Cố Dã nhận quà của mọi người, người ngang ngược như hắn lúc này ngoan ngoãn như học sinh ba tốt.
Hắn hiện tại rất vui vẻ.
Tôi vội vàng chạy tới, đẩy đám người ra đưa quà sinh nhật của mình.
Tôi đã bắt sâu lông rất lâu, leo lên tìm rất nhiều cây.
Sắc mặt ba Cố Dã cứng đờ, nhưng vẫn trân trọng nhận lấy.
Hắn ngồi xổm xuống, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhìn tôi, mặt mày sắc bén nhưng dịu dàng:
“Tiểu Chanh, con chính là món quà trân quý nhất của ba.”
Khi pháo hoa mừng năm mới được phóng lên trời, hội chị Khương Tân Nguyệt đang cho tôi ăn khoai tây chiên.
Tôi quay đầu đi khắp nơi tìm bố ba tôi, bỗng nhiên phát hiện trong góc không xa, hai thân ảnh cao lớn đang dựa sát vào nhau, môi lưỡi quấn quýt.
Tôi mở to hai mắt nhìn.
Anh lớp phó lao động vội vàng bịt mắt tôi, giọng nói run rẩy:
“Cứu mạng, hai người các cậu có thể đi xa một chút hay không, tiểu bảo bối nhà mình còn đang ở đây mà.”
Khương Tân Nguyệt cười lạnh một tiếng.
“Cậu còn không rõ bọn họ sao, chỉ sợ Chanh Cục Cưng rời khỏi tầm mắt bọn họ một giây thôi là bọn họ đã cuống cuồng rồi.”
Tôi cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay anh trai lớp phó lao động, nghe được âm thanh chúc mừng của dì hệ thống.
“Ký chủ Tiểu Chanh, chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ công lược. Ngài sắp thoát ly thế giới này, sau khi thoát ly thân thể sẽ tự động tử vong. Rời đi ngay bây giờ sao?”
14.
Tôi sửng sốt vài giây, xuyên qua khe hở lòng bàn tay nhìn về phía Cố Dã và Thẩm Thanh Yến đang đi tới.
Hai người tay trong tay, ánh mắt lại dịu dàng nhìn tôi, ấm áp giống như mặt trời.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Tôi không muốn ch trong đêm nay.
Càng không muốn ch trước mặt bố ba.
"Dì hệ thống, con có thể không thoát khỏi thế giới này không?"
Hệ thống dừng một chút, thanh âm có chút bi thương: "Ký chủ, không thể. Nhóc không phải người của thế giới này, cho dù miễn cưỡng ở lại, nhóc cũng sống không quá nửa năm. Nhóc cuối cùng vẫn sẽ phải trở lại thế giới ban đầu của nhóc. Ký chủ, chẳng lẽ nhóc không muốn trở lại thế giới cũ sao? Sau khi trở về, nhóc sẽ có được một thân thể khỏe mạnh, sẽ được đoàn tụ với gia đình.”
Tôi há miệng, nhớ tới trong thế giới cũ, khuôn mặt tươi cười dịu dàng của mẹ, bàn tay rộng rãi của ba.
Nhưng trong nháy mắt, tôi lại nghĩ tới những thứ khác.
Nhớ tới khuôn mặt Cố Dã dựng ngôi nhà nhỏ cho tôi, bàn tay cẩn thận từng mũi từng mũi thêu tên cho tôi, sắc mặt dịu dàng dỗ dành tôi vui vẻ.
Nhớ tới ánh mắt không nỡ của Thẩm Thanh Yến khi đưa tôi đến đồn công an, anh tìm nhà trẻ cho tôi gần như gian khổ vất vả chạy đi chạy lại muốn gãy chân, lúc đưa tôi vào nhà, nắm chặt tay tôi.
Tôi cắn môi, gần như muốn khóc.
“Dì hệ thống, nhưng Cố Dã và Thẩm Thanh Yến cũng là bố ba của con.”
Dì hệ thống thở dài.
“Tiểu Chanh, nhóc chỉ có thể ở lại thế giới này nhiều nhất nửa năm, nhưng nửa năm này cũng có cái giá phải trả.
Nhóc sẽ sinh bệnh, khó chịu giống như kiếp trước, nhóc sợ nhất là sinh bệnh không phải sao?”
Đương nhiên khó chịu.
Mọi người đều nói tôi mạnh mẽ, nhưng tôi thường lén khóc một mình.
“Nửa năm sau, tên nhóc thi tốt nghiệp trung học có phải đi rồi đúng không?”
Hệ thống gật đầu.
Vì thế tôi hạ quyết tâm.
“Vậy để con sinh bệnh đi, nhưng đừng để ba Cố Dã và bố Thẩm Thanh Yến phát hiện, con muốn chờ tên nhóc thi đại học đi rồi mới rời đi.”
Không có sự bảo vệ của tôi, có thể tên nhóc thi tốt nghiệp trung học sẽ đánh bại bố ba.
Lông mi dài mà dày của tôi khẽ chớp chớp, vài giọt nước mắt tuôn ra.
Thời gian tạm biệt dài một chút đi.
Tôi không muốn đi mà không tạm biệt mọi người.
15.
Kì nghỉ đông nho nhỏ trôi qua, bố ba lại đi học.
Tôi ở nhà trẻ giơ điện thoại di động lên selfie.
Đây là chiếc điện thoại mà bố ba tôi mua cho tôi.
Nếu tôi muốn có thể gọi video cho họ, nhưng bây giờ tôi không muốn gọi, tôi đang quay video.
"Bố ba ơi, con không biết phải nói thế nào, nhưng khi bố ba xem được video này, con đã ch rồi."
Tôi quay đầu lén lút liếc bốn phía, phát hiện không ai chú ý tới tôi, tâm trạng mới thả lỏng.
“Nhóc con không phải bị bắt đi, mà là con được dì hệ thống mang đi. Bố ba đừng thương tâm. Dì hệ thống chính là một thần tiên tỷ tỷ vô cùng lợi hại, khi con sắp ch vì bệnh, chính dì ấy đã mang con tới nơi này, nói chỉ cần con công lược thành công thì có thể sống, có thể trở về thế giới của con."
“Con thành công rồi, cám ơn mọi người, bố ba của con. Tiểu Chanh mãi mãi yêu mọi người.”