Đang nói dở, ngực tôi chợt xuất hiện cơn đau thấu xương.
Tôi tắt đoạn phim và ngã vật ra mặt đất.
Giáo viên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng tới đỡ tôi.
Tôi run rẩy một hồi, nhếch miệng cười với thầy giáo: "Thầy ơi, con không sao, cô không cần đợi bên cạnh con đâu, thịt con không có ngon.”
Thầy giáo bị tôi chọc cười, lại cẩn thận xem xét sắc mặt tôi, nghiêm túc nói:
"Tiểu Chanh, có gì không thoải mái thì nói cho thầy biết nhé.”
Tôi lập tức ngoan ngoãn gật gật đầu.
Vì thận trọng, thầy giáo nói chuyện này cho Cố Dã và Thẩm Thanh Yến.
Không tới nửa giờ, sắc mặt hai người ngưng trọng chạy tới trường học, ôm tôi kiểm tra trên dưới.
Tôi bị chọc khắp người, cười khúc khích không ngừng.
“Ba ba, con nhột.”
Mọi người cẩn thận nhìn một chút, lại mang đến bệnh viện làm các loại kiểm tra, phát hiện tôi quả thật không có gì bất thường, hai người mới yên tâm.
Tôi thầm cảm ơn dì hệ thống.
Kiếp trước, tôi đã thấy bố mẹ đau khổ tuyệt vọng trước giường bệnh của tôi.
Tôi không muốn nhìn thấy Cố Dã và Thẩm Thanh Yến như vậy nữa.
Dì Hệ thống nói không sao.
Bố ba đưa tôi về lớp, trong nháy mắt tất cả mọi người vây quanh tôi.
Chị Khương Tân Nguyệt lo lắng ôm lấy tôi: "Chanh Cục Cưng, em có chỗ nào không thoải mái à.”
Sắc mặt anh trai cán bộ lớp cũng rất khó coi, vội vàng hỏi: "Có phải có người bắt nạt em không?”
Tôi đều lắc lắc đầu, le lưỡi:
“Con giả bộ, muốn bố ba đi đón con.”
Nghe nói thế, mọi người ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Lại nói tiếp, các anh, các chị trong lớp cũng rất yêu thương tôi.
Lúc lén lút đi vệ sinh, tôi mở nhật ký điện thoại.
Chị Khương Tân Nguyệt, anh cán bộ lớp, chị ủy viên,…
Tôi viết một chuỗi tên dài, mới dừng lại, nở nụ cười.
Con là cục cưng của mọi người, con rất yêu mọi người. Đừng vì chuyện nhóc con rời đi mà thương tâm nhé, nhóc con sẽ rất khổ sở.
Tôi viết đông một câu, tây một câu.
Cứ như vậy viết từ lúc vừa mới khai giảng, ghi chép đến tận cuối học kỳ.
Đến tháng 6, bộ nhớ điện thoại di động của tôi cũng sắp đầy.
Tất cả đều để lưu giữ những điều tôi thao thao bất tuyệt lẩm bẩm, còn có rất nhiều đoạn ngắn siêu cấp vô địch buồn cười.
Tôi nhìn thấy đều ôm bụng cười to, ba Cố Dã và bố Thẩm Thanh Yến nhìn thấy sẽ không thương tâm.
Khi điện thoại di động đầy ắp.
Kì thi đại học cũng kết thúc rồi.
Sau khi có điểm.
Ba Cố Dã đưa cho tôi một bài thi tiếng Anh 100 điểm, trong mắt tràn đầy sự khoe khoang.
“Tiểu Chanh, ba thi được một trăm điểm, chuyện đáp ứng con đã làm được rồi.”
Tôi cạn lời, khóc không ra nước mắt.
“Bạn của ba thi tốt nghiệp trung học tiếng Anh được tận một trăm năm mươi điểm.”
Cố Dã dùng sức xoa xoa mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Không kém bao nhiêu, thật đúng là muốn ba con thi đạt điểm tối đa à.”
Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng khoe thành tích đạt điểm tối đa, khiến Cố Dã hâm mộ ghen tị đến đỏ mắt.
Các anh chị trong lớp thi cũng đều không tệ, ai cũng rất vui vẻ.
Tôi cũng đang cười, nhưng dần dần cười không nổi nữa.
Tôi thấy cả lớp hoảng sợ nhìn tôi, sắc mặt Cố Dã và Thẩm Thanh Yến cũng ngày càng trắng bệch.
Tôi chạm vào mũi và miệng mình.
Chỉ thấy máu chảy đầy một bàn tay.
Tôi được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, liên tục gửi ba thông báo bệnh tình nguy kịch.
Bác sĩ nói tôi sống không qua nổi đêm nay, đây là ngày tôi và dì hệ thống đã hẹn với nhau.
Khi tỉnh lại, Cố Dã và Thẩm Thanh Yến tuyệt vọng bất lực đứng trước giường tôi, mặt phờ phạc như người ch.
Tôi không biết làm thế nào để yêu hai người xa lạ.
Nhưng tôi nghĩ bây giờ tôi biết rồi.
"Con…chờ mọi người" thanh âm nhỏ dần như một giây nữa tôi liền tắt thở.
Nước mắt của Cố Dã và Thẩm Thanh Yến nhất thời rơi như mưa.
Tôi cố gắng bật cười, lại phát hiện không còn đủ sức, chỉ có thể chỉ vào điện thoại.
May mắn quay được siêu cấp nhiều video.
Dì hệ thống tới đón tôi, tôi biết đã đến lúc mình phải đi.
Tôi nhìn chằm chằm bố và ba, bĩu môi nhỏ giọng nói: "Hai người nhất định phải sống thật tốt.”
Đừng biến thành kẻ xấu và cũng đừng trở thành kẻ điên.
Mọi người phải sống thật tốt, chờ con tới tìm mọi người.
Chờ con về nhà.
[HOÀN]