“Cô ta còn quyến rũ cả cậu ruột mình, trèo lên giường người ta. Bị phát hiện rồi còn không biết xấu hổ, tiếp tục ve vãn bạn học nam. Cô ta thích nhất là được đàn ông vây quanh chiều chuộng.”
“Không tin thì anh hỏi Lục Quân trong đội mình đi, anh ta cũng từng bị Hà Kiều quyến rũ rồi đấy."
“Với lại cô ta rất độc ác, ba cô ta lớn tuổi mới có con trai, cô ta sợ đứa bé sinh ra sẽ tranh giành tài sản, cướp đi sự yêu thương nên đã tìm mọi cách hại ch đứa bé đó. Nhưng sau này bị ba mình phát hiện nên mới bị đuổi về quê, tự sinh tự diệt.”
“Anh nghĩ mà xem, cô ta ác đến mức ba ruột còn không cần. Thân thể thì bị đàn ông chơi đến hỏng, dạo này cứ bám lấy anh vì thấy anh thật thà dễ gạt, muốn anh chịu trách nhiệm với cái thân dưới thối nát của cô ta.”
Tôi không chịu nổi nữa, chạy tới chỉ vào cô ta, cả người run rẩy:
“Cô nói bậy, miệng lưỡi thối tha!”
“Vương Nhĩ là đồ khốn, cô cũng vậy. Hắn có bệnh cô còn dây dưa với hắn. Cô mới là thứ… thứ thối nát!”
Tôi tức đến đỏ cả mặt, bao nhiêu đạo đức giáo dưỡng ngày thường đều quăng hết.
Từ Dũng kéo tôi ra sau, lạnh mặt nói:
“Đồng chí Lý Phương Phương, hành vi của cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tác phong đội ngũ, tôi sẽ báo lên tổ chức kỷ luật cô.”
Lúc này đang trong thời kỳ siết chặt tác phong đạo đức, Lý Phương Phương cũng hiểu hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào, mặt lập tức trắng bệch.
Từ Dũng kéo tôi đi.
Chân hắn dài, tôi đuổi không kịp, phải chạy bước nhỏ.
“Em không làm mấy chuyện đó thật mà.”
Hắn dừng lại, quay người, tôi không kịp dừng, va thẳng vào lòng hắn.
Chỗ căng căng đó dán vào cơ ngực hắn, cả người hắn cứng đờ.
Sau đó đỏ mặt: “Anh tin em.”
Tôi vội chui ra khỏi lòng hắn, mặt cũng đỏ lựng, nhưng vẫn không quên hỏi:
"Thế sao anh lại giận?”
Hắn ho khan một tiếng, lúng túng đáp: “Không giận.”
Hệ thống hiện ra, thở dài:
[Hắn là đàn ông, chẳng lẽ nói thẳng ra là vì mấy viên kẹo à?]
13.
Thì ra Từ Dũng tuy cao to vạm vỡ nhưng lòng dạ lại vô cùng nhỏ.
Tôi cong môi cười với hắn, mắt cong như trăng lưỡi liềm:
“Anh Từ Dũng, sau này em sẽ mua cho anh nhiều kẹo ngon hơn nữa, chịu không?”
Mặt hắn càng đỏ nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc:
“Không phải vì mấy viên kẹo đó đâu, kẹo ngọt quá, anh không thích ăn."
Tôi kéo dài giọng “Ồ~~~”.
“Thế em mua cho người khác.”
Hắn không chịu, vội vàng nói: “Anh thích ăn.”
Tôi và Từ Dũng làm hòa rồi.
Mỗi ngày hắn đều đến giúp tôi làm việc, mồ hôi đầm đìa thì tôi lấy khăn tay lau.
Còn khen: “Anh Từ Dũng giỏi thật đó.”
Hắn nhìn tôi chằm chằm, tai đỏ như máu, làm việc thì như có sức lực vô tận.
Việc một ngày hắn làm xong trong nửa ngày.
Sau đó chạy tới trước mặt tôi, không nói gì, đôi mắt sáng long lanh.
Tôi bật cười, lại lấy khăn tay lau cho hắn.
Lý Phương Phương chỉ dám cắm đầu làm việc, không dám giở trò nữa.
Nhưng những ngày bình yên chưa kéo dài được bao lâu.
Hệ thống lại gào lên:
[Xảy ra chuyện lớn rồi! Từ Dũng với nữ chính sắp nằm chung giường, nam chính thì nằm với Lý Phương Phương, loạn hết cả rồi, mau đi ngăn lại!]
Hệ thống nói, trong nguyên tác có tình tiết Từ Dũng và nữ chính ngủ chung giường.
Tuy không làm gì cả, nhưng tình tiết đó trở thành mấu chốt khiến hắn phá hoại cặp đôi chính sau này.
Nhưng trong nguyên tác không hề có việc nam chính và Lý Phương Phương ngủ cùng.
Nếu thật sự xảy ra sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Nhưng tôi chỉ có một cái thân, làm sao lo nổi nhiều thế.