9.
Lý Phương Phương bực bội lẩm bẩm:
“Đội trưởng chắc chỉ sợ chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ nên mới đến giúp thôi. Hạ Kiều chỉ may mắn đứng gần nên anh ấy mới giúp. Anh ấy là người ghét nhất loại phụ nữ như vậy.”
Nói xong còn lườm tôi một cái.
Tôi đứng ngây ra, không biết nên làm gì.
Sắc mặt Từ Dũng trầm xuống, giọng cũng không tốt:
“Ra gốc cây ngồi.”
Tôi không nhúc nhích, lông mày hắn càng nhíu chặt.
Không hiểu sao hắn lại nổi giận, tôi lấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thố từ trong túi, bóc ra đưa cho hắn.
Hắn không nhận, chỉ cúi đầu tiếp tục làm việc.
Lý Phương Phương thấy Từ Dũng không để ý đến tôi, còn giận dữ, liền cười trộm:
“Biết ngay mà, đội trưởng không phải đến giúp nó. Nhìn cái dáng nịnh bợ của nó thật hèn hạ.”
“Phải có người chính trực như đội trưởng trị nó, để người nó muốn quyến rũ chán ghét, mắng nó là đồ dâm đãng thì mới hả giận.”
“Tốt nhất là đánh cho nó vài cái bạt tai với cái thân thể nhỏ xíu đó, chắc nằm bẹp mấy tháng, cả đội cũng được yên thân.”
Tôi giả vờ như không nghe thấy.
Đưa viên kẹo đến sát hơn, giọng nhỏ nhẹ:
“Anh ăn thử một viên đi, ngọt lắm.”
Hắn dừng lại, vẫn không để ý đến tôi. Tôi cũng không nản, cúi người, dỗ nhẹ:
“Thật sự rất ngọt đấy, em đã ăn rồi mà.”
Ánh mắt Từ Dũng dừng lại trên môi tôi.
Tôi nhanh tay nhét viên kẹo vào miệng hắn, vì vội nên đầu ngón tay còn chạm vào môi hắn.
Mặt tôi đỏ bừng, nhanh chóng rút tay về.
Từ Dũng cũng ngẩn ra, gò má cũng ửng lên vài vệt đỏ.
“Thật sự rất ngọt.”
Tôi cắn nhẹ môi, khẽ gật đầu.
Nhưng ánh mắt hắn lại lần nữa dừng trên môi tôi, yết hầu khẽ chuyển động.
Vài giây sau, hắn cúi thấp người hơn.
Cắt vài nắm cỏ, nhanh chóng kết thành một bó nhỏ, lặng lẽ đặt vào tay tôi.
Tôi vội vàng nhận lấy.
Hắn quay lưng lại, chăm chú làm việc, động tác nhanh nhẹn.
Tôi nhìn dáng vẻ lúng túng đó, giống y như mấy thanh niên trẻ ở thành phố khi đang yêu.
Nhưng vừa nghĩ tới, mặt tôi lại nóng ran.
Gì chứ, hắn là đội trưởng, chắc là người tốt bụng thôi…
Tôi ôm bó cỏ nhỏ bước nhanh đến ngồi dưới gốc cây.
Thật ra cái bó cỏ này không to không nhỏ, ngồi rất vừa, lại mát mẻ.
Tôi chống cằm nhìn Từ Dũng làm việc.
Cánh tay hắn rất to, rất rắn chắc, eo cũng khỏe, cúi người lâu mà không mệt, vóc dáng lại cao lớn.
Nhìn mãi, hắn bỗng quay đầu lại.
Tôi liền nhoẻn miệng cười thật ngọt ngào với hắn.
10.
Từ Dũng ngẩn người, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của tôi, mãi không rời mắt.
Sau đó, hắn làm việc chăm chỉ hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.
Lý Phương Phương ở bên cạnh cầm chặt lưỡi liềm đến trắng bệch cả ngón tay, nghiến răng nhìn tôi.
Khi hết giờ làm, cô ta bước tới định đụng vào tôi.
Tôi đã đề phòng trước, né sang một bên, cô ta không kịp giữ thăng bằng, đâm thẳng vào cây.
“Hự” một tiếng, đau đến mức mặt mày méo xệch.
Tôi làm mặt vô tội:
“Là cô tự đâm vào, không liên quan đến tôi.”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi:
“Đồ đàn bà chỉ biết dùng mấy trò lẳng lơ, đợi đấy, đội trưởng mà biết bộ mặt thật của mày, chắc chắn sẽ ghê tởm rồi đuổi mày đi!”
Trước kia, Lý Phương Phương từng là người yêu của em trai của mẹ kế tôi. Nhưng tên đó chẳng tốt đẹp gì.
Gã nuôi cả đống đàn bà, còn dòm ngó tới tôi.
Có lần gã lừa tôi vào kho chứa, suýt thì cưỡng bức, may mà Lục Quân đi ngang qua cứu được.
Nhưng sau đó Lý Phương Phương biết chuyện, không cần biết đúng sai, cứ thế mà căm ghét tôi.