MẶT TRĂNG CỦA ANH - 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trên đường về, trời tối đen như mực, trên đường không một bóng người, yên tĩnh đến rợn người.
 
Tôi nhát gan, lại nghĩ đến vừa nãy hắn tốt với tôi như vậy nên cứ bám sát vào hắn mà đi.
 
Tuy hắn to lớn, mặt hung dữ, nhưng hình như cũng sợ, cả người cứng đờ.
 
Tôi hỏi nhỏ: "Anh cũng sợ à?”
 
Hắn ho khan, gật đầu: “Ừ, em đứng gần tôi chút.”
 
Tôi nghe lời, đứng sát hơn.
 
Còn chút nữa là về tới, tôi nhỏ giọng:
 
“Cảm ơn anh đưa tôi về.”
 
Thật ra tiếp xúc rồi tôi mới thấy Từ Dũng không đáng sợ như mình nghĩ.
 
Hắn là người ngoài lạnh trong nóng, còn là người đầu tiên tỏ thiện ý với tôi.
 
Nghĩ vậy, tôi mỉm cười ngọt ngào:
 
“Anh Từ Dũng, anh về đi ạ.”
 
Hắn sững người, mắt sáng lên, mặt không còn hung dữ nữa, loạng choạng quay về.
 
Về tới chỗ ngủ, tôi đổ hết đống thuốc ra thì thấy gói kẹo tôi đưa cho hắn cũng ở bên trong.
 
Chắc là hắn lén bỏ vào lại lúc tôi không để ý.
 
Tôi càng chắc chắn rằng Từ Dũng là người tốt.
 
8.
 
Sáng hôm sau đi làm, tôi mang theo hai viên kẹo.
 
Lý Phương Phương khinh bỉ:
 
“Quyến rũ không thành, giờ lại định lấy hai viên kẹo hối lộ đội trưởng à? Bớt mơ đi, anh ấy ghét nhất loại con gái như cô đấy.”
 
“Định giở trò mà còn mất cả chì lẫn chài.”
 
Tôi không thèm để ý, đi theo đội.
 
Gặp nam chính Lục Quân, tôi lén đưa thuốc cho anh ta:
 
“Chị Phạm Tuyết bị đau chân, anh mang cái này bôi cho chị ấy nhé.”
 
Nghe vậy, anh ta hốt hoảng:
 
“Sao lại bị thương, ai bắt nạt cô ấy?”
 
Tôi lắc đầu: "Da con gái mềm, xuống ruộng dễ bị va chạm, còn bị đỉa cắn nữa.”
 
Nói xong, tôi chợt nhớ lại cảnh đêm qua lúc Từ Dũng xoa thuốc đến đỏ cả da tôi, mặt lại đỏ lên.
 
Tôi đang còn phẩy tay quạt quạt, thì thấy hắn đang nhìn về phía tôi.
 
Tôi giơ tay chào, nhưng hắn lại quay mặt đi.
 
Tôi ngơ ngác, lặng lẽ hạ tay xuống.
 
Ra ruộng, tôi bị phân công đi cắt cỏ heo cùng Lý Phương Phương, Phạm Tuyết và một bà cô.
 
Lý Phương Phương mỉa mai:
 
“Không có đàn ông bên cạnh thì có người hết đường giở trò nhé ha ha ha, buồn cười ch mất.”
 
Phạm Tuyết lườm cô ta: “Làm việc đi, nói nhiều thế.”
 
Tôi không rảnh tranh cãi.
 
Cả chuồng heo mấy chục con đang chờ cỏ, mỗi người ít nhất phải cắt đủ cho mười con.
 
Họ giúp nhau, bà cô lại là người có kinh nghiệm, tôi sợ đến tối chỉ còn lại một mình tôi cắt.
 
Trời nóng bức, đến chiều tay tôi đã đau nhức rã rời.
 
Lục Quân đến tìm Phạm Tuyết, vừa xoa thuốc vừa xót xa:
 
“Em nghỉ đi, phần còn lại để anh làm.”
 
Tôi cũng mệt rã người, đứng dậy xoa cái vai đau.
 
Lý Phương Phương liếc cặp đôi đang tình tứ rồi giận cá chém thớt:
 
“Vừa thấy đàn ông là lại giả vờ yếu đuối, đồ đê tiện.”
 
“Đợi tí đội trưởng đến thì cô sẽ bị xử lý thôi.”
 
Vừa dứt lời thì Từ Dũng thật sự đến, mặt hắn lạnh tanh đứng đằng xa, tôi vội cúi đầu làm việc.
 
Đêm qua còn dịu dàng, hôm nay lại lạnh lùng, đúng là lòng dạ đàn ông khó đoán.
 
Lý Phương Phương cười nhạt:
 
“Đồ lẳng lơ, đội trưởng ghét nhất mấy trò làm màu, đáng đời bị mắng.”
 
Tôi chỉ xoa người thôi mà, có phải lười đâu.
 
Nhưng rồi, Từ Dũng bước tới, giữa ánh mắt chế giễu của mọi người, hắn giật lấy liềm từ tay tôi, cúi đầu im lặng làm giúp.
 
Tôi ch lặng.
 
Lý Phương Phương không tin nổi.
 
Ngay cả nam nữ chính cũng sững sờ nhìn sang.
 
Bà cô bật cười:
 
“Chà, thằng Dũng nhà mình lớn rồi đấy.”
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo