MẶT TRĂNG CỦA ANH - 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi hét lên một tiếng, ngã sấp lên người Từ Dũng.
 
Hắn không mặc áo, cơ bắp cứng ngắc ép vào ngực khiến tôi đau nhức.
 
Nước mắt lại rơi, viền mắt đỏ hoe.
 
Ngay sau đó hắn xoay người, một tay ôm eo tôi, tay kia nắm cổ tay tôi nhấc lên.
 
Tôi bị ép ngửa mặt, suýt chạm môi hắn.
 
Mặt tôi nóng ran, định giãy ra thì tay hắn siết eo tôi chặt hơn.
 
“Còn muốn chạy?”
 
6.
 
Trong lúc giằng co, quần áo tôi suýt nữa bị kéo rách, tóc tai rối bù.
 
Trong không gian tối tăm và chật hẹp, da thịt mềm mại của tôi bị cơ bắp thô ráp của hắn cọ đến đỏ lên.
 
Tôi vừa sợ vừa đau: “Thả tôi ra…”
 
Người đàn ông khựng lại, chậm rãi cúi đầu xuống: "Hà Kiều?”
 
Tôi khẽ động, tay bị hắn nắm lấy, eo run nhẹ, giọng mũi lẫn trong lời nhỏ nhẹ:
 
“Đau…”
 
Hắn vội vàng ngồi dậy, vụng về đỡ lấy tôi.
 
Tôi chống tay đứng dậy, nhưng cổ tay đau nhói khiến tôi ngã nhào về phía hắn.
 
Môi tôi lướt qua yết hầu hắn, dừng lại ngay trên lồng ngực rắn chắc.
 
Mặt tôi đỏ như phát sốt.
 
Không biết vừa nãy là vật gì đè lên bụng dưới khiến tôi đau âm ỉ.
 
“Tôi xin lỗi…” Tôi cúi đầu nói trước, lo hắn phát hiện ra tôi ăn trộm đồ.
 
Yết hầu hắn lăn lên lăn xuống, ánh mắt tối lại.
 
Từ Dũng đỡ tôi ngồi dậy, đặt tôi lên giường.
 
Ánh mắt hắn dán chặt vào tôi, khiến tôi sợ hãi, như thể muốn nuốt chửng tôi vậy.
 
Tôi lùi lại hai bước nhỏ, hắn mới như sực tỉnh, ho khan rồi trầm giọng hỏi:
 
“Khuya rồi, em đến đây làm gì?”
 
Tôi sợ nói dối bị đánh nên ngoan ngoãn lấy lọ thuốc trắng trong túi ra đưa cho hắn:
 
“Xin lỗi, tôi trộm thuốc của anh.”
 
Hắn không nói gì, ánh mắt dừng lại trên bắp chân tôi rồi chuyển đến cổ tay đầy dấu tay đỏ ửng.
 
Bóng tôi in lên cửa sổ, tóc rối, eo nhỏ, má đỏ ửng, người đầy mồ hôi, thở dốc, mắt long lanh nước.
 
Lúc làm đồng, người ta gọi tôi là hồ ly cũng vì vẻ ngoài như vậy.
 
Tôi vội kéo áo chỉnh lại.
 
Mặt Từ Dũng lạnh tanh, lấy hộp thuốc từ tay tôi.
 
Tôi nhắm mắt, tưởng bị đánh, ai ngờ chân lại có cảm giác mát lạnh.
 
Mở mắt ra, hắn đang ngồi xổm trước mặt tôi, không nói lời nào mà bôi thuốc cho tôi.
 
Tôi sững sờ.
 
Tay hắn rất to, ôm trọn cổ chân tôi không chút khó khăn nào.
 
Đôi chân trắng như ngọc của tôi tương phản hoàn toàn với làn da ngăm rám nắng của hắn.
 
Bôi thuốc xong, hắn rửa tay rồi lấy một chai nhỏ từ ngăn kéo, sau đó nhẹ nhàng cầm tay tôi, nhỏ vài giọt lên cổ tay rồi xoa xoa.
 
Lành lạnh, rất dễ chịu.
 
Nhưng tay hắn đầy vết chai sần, lại mạnh tay, khiến cổ tay tôi càng đỏ.
 
Hắn khựng lại, nói khẽ: "Mềm quá…”
 
Sau đó, động tác của hắn nhẹ nhàng hơn, giọng cũng dịu đi nhiều: "Còn đau không?”
 
7.
 
Tôi vội lắc đầu, lau nước mắt:
 
“Không đau.”
 
Hắn đưa tôi ra cửa:
 
“Mấy lọ thuốc này đưa cho em, chỗ nào đau thì bôi, hết rồi thì đến tìm tôi lấy thêm.”
 
Tôi cúi đầu nhìn đống chai lọ hắn cầm.
 
Hắn không giống lời đồn ghét tôi, cũng chẳng hung dữ như vẻ ngoài.
 
Nhưng thuốc này ở làng rất hiếm, nhiều trí thức trẻ có quan hệ còn chưa chắc xin được.
 
Không biết hắn đã tích trữ bao lâu.
 
Tôi trả lại: "Anh giữ mà dùng.”
 
Mặt hắn tối sầm lại:
 
“Tôi là đàn ông da dày thịt thô, không cần.”
 
“Nói em cầm thì cứ cầm đi.”
 
Giọng hắn lớn hơn chút, trông rất dữ.
 
Tôi vội cầm lấy, đứng thẳng người: "Cầm rồi ạ.”
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo