MẶT TRĂNG CỦA ANH - 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Sao hắn lại lau nước mắt cho tôi?
 
Chẳng phải hắn ghét tôi sao?
 
Tôi không hiểu ánh mắt đó của hắn.
 
Cũng không hiểu sao bóng lưng hắn lại cô đơn đến vậy.
 
Tôi mang theo cả bụng câu hỏi quay về.
 
Lý Phương Phương thấy mắt tôi sưng đỏ thì hả hê:
 
“Có người nịnh bợ thất bại rồi ha, đáng đời bị mắng!”
 
“Đội trưởng vừa mạnh mẽ vừa chính trực như thế, chắc chắn sẽ thích kiểu người như tôi!”
 
“Loại rẻ tiền như cô, chờ mà bị đuổi đi!”
 
Dạo này tôi làm việc cùng mọi người, xuống ruộng cùng mọi người, dù tay đau, người đau, tôi chưa bao giờ than vãn, càng không trốn việc.
 
Nhưng Lý Phương Phương cứ nhắm vào tôi mãi.
 
Nhịn bao lâu nay, tôi chịu hết nổi, trừng mắt nhìn cô ta:
 
“Tôi không quyến rũ đội trưởng, anh ấy cũng không mắng tôi.”
 
Cô ta ‘xì’ một tiếng, rõ ràng không tin.
 
Tối tắm xong, mọi người đều đi ngủ.
 
Hệ thống vẫn không buông tha.
 
[Ngủ cái gì mà ngủ, nhiệm vụ cô hoàn thành chưa?]
 
Tôi trùm chăn giả ch.
 
[Không hoàn thành nhiệm vụ, cả hai ta đều ch, cô muốn ch không?]
 
[Không muốn.]
 
[Vậy mau đi làm đi!]
 
Tôi đành bò dậy, cảm giác số mình quá khổ.
 
Tôi lần mò tới trước nhà Từ Dũng.
 
Xác nhận đèn đã tắt, tôi rón rén trèo tường.
 
“Um!”
 
Té một cú rõ đau, ăn cả miệng đất, tóc còn mắc hai cọng cỏ.
 
Tôi suýt thì khóc nữa.
 
Hệ thống: …
 
Giây tiếp theo, bên trong vang lên tiếng động, tôi lăn nhanh ra sau lu nước trốn.
 
5.
 
Từ Dũng cởi trần mặc quần đùi đi ra, đứng gần tôi nhìn xung quanh.
 
Từ góc này tôi có thể nhìn rõ thân hình hắn.
 
Mặt tôi đỏ bừng, vội che mắt.
 
Mở mắt ra thì thấy trong nhà tắm có ánh sáng, bóng dáng rắn chắc phản chiếu lên cửa kính.
 
Nước chảy tí tách, hắn hơi ngửa đầu, ngực phập phồng, tay chà xát… khiến ánh mắt tôi cũng bị cuốn theo.
 
Mặt tôi nóng bừng.
 
[Nhìn đến nghiện rồi hả.] Hệ thống cạn lời.
 
Tôi xấu hổ cúi đầu, trong lòng thấy tội lỗi.
 
[Hành động, mau trộm đồ đi!] Hệ thống nhắc.
 
Tôi lén lút vào nhà.
 
Trong phòng Từ Dũng tràn ngập hơi thở đàn ông, tôi hoảng loạn, đi đứng lóng ngóng.
 
Tìm được hộp thuốc, tôi nhét vào túi vải nhỏ rồi lấy ra giấy bút và một gói kẹo.
 
Viết: Xin lỗi, tôi trộm đồ của anh, gói kẹo này để bù lại.
 
Ở nông thôn thiếu thốn, kẹo rất quý.
 
Tôi chỉ có một gói, chưa dám ăn.
 
Hệ thống gào lên:
 
[Để lại bằng chứng hả, ngốc quá!]
 
[Tôi không ăn trộm, tôi đổi đồ, chắc anh ấy không bắt tôi đâu…]
 
[Không sợ bị đánh à?]
 
[Sợ.]
 
Tôi lại lủi thủi quay lại, leo tường lần nữa.
 
Đèn đã tắt hết, tôi rón rén vào nhà.
 
Từ Dũng nằm trên giường, thở đều.
 
Tôi không dám thở mạnh, chân run lẩy bẩy.
 
Tờ giấy và kẹo đặt cạnh gối hắn.
 
Tôi cúi người, nín thở với tay, hắn bỗng nhiên quay người, đối diện với tôi.
 
Tôi cứng đơ, không dám nhúc nhích.
 
Chỉ mặc mỗi cái áo mỏng, tôi đổ mồ hôi, tóc dính vào gáy.
 
Vừa chạm vào tờ giấy, một bàn tay to bất ngờ túm lấy tôi.
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo