MẶT TRĂNG CỦA ANH - 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Nữ chính Phạm Tuyết cũng vừa mới xuống nông thôn.
 
Chân bị đỉa hút máu, bầm tím khắp nơi, đang hỏi Từ Dũng xin thuốc.
 
Tôi núp sau góc tường ló đầu ra.
 
Từ Dũng quay lưng lại, tôi không thấy vẻ mặt, chỉ thấy hắn cầm hộp thuốc.
 
Hệ thống: [Chút nữa nam phụ sẽ bôi thuốc cho nữ chính, sau nam chính hiểu lầm, mối quan hệ sẽ rạn nứt. Cô phải ngăn lại rồi trộm thuốc mang cho nam chính để họ gắn bó hơn.]
 
Tôi hít mũi, gật đầu.
 
Đang định bước ra thì Từ Dũng quay lại.
 
Tôi ‘vèo’ một cái ngồi thụp xuống.
 
Hệ thống: [Nhát gan! Ra mau! Không thì muộn rồi!]
 
Tôi sụt sịt nói:
 
[Hắn ghét tôi như vậy, lúc chiều còn bị mắng, giờ lại phá chuyện tốt của hắn, lỡ hắn đánh tôi thì sao?]
 
Hệ thống lo lắng: [Không đâu, mau lên!]
 
Tôi hít sâu một cái, như đi chịu ch mà bước ra.
 
“Từ… đội… đội trưởng, tôi có nhiệm vụ tìm anh… à không không, có người tìm anh gấp, anh đi với tôi ngay!”
 
3.
 
Lý Phương Phương không ưa tôi, giọng điệu châm chọc:
 
“Ồ, đại tiểu thư đến rồi kia.”
 
Phạm Tuyết đập nhẹ tay cô ta, cô ta mới im miệng.
 
Từ Dũng cũng cau mày liếc cô ta một cái.
 
Lý Phương Phương bớt xấc xược, khoác tay Phạm Tuyết thì thầm:
 
“Lúc ở thành phố đã trèo lên giường cậu ruột rồi, còn suốt ngày quấn lấy anh Quân, nếu anh Quân không thích Tiểu Tuyết thì sớm đã bị con hồ ly tinh kia dụ đi rồi.”
 
“Đúng là không biết xấu hổ, cả ngày tỏ vẻ lẳng lơ, giả đáng thương trước mặt đàn ông, còn muốn quyến rũ cả đội trưởng, với cái bộ dạng rẻ tiền đó, đội trưởng thèm vào mà để mắt!”
 
Tuy cô ta nói nhỏ nhưng chúng tôi vẫn loáng thoáng nghe được.
 
Rõ ràng không phải như vậy, tôi muốn phản bác lại.
 
Nhưng vừa thấy nét mặt đội trưởng lạnh xuống, tôi co rụt cổ.
 
Hắn nghiêm túc nói:
 
“Đội ngũ cần giữ tác phong nghiêm chỉnh, đừng giở mấy trò bôi nhọ cô lập người khác ở đây.”
 
Hung dữ thật.
 
Tôi không chắc hắn có muốn đi với tôi hay không.
 
Lý Phương Phương giậm chân, nhìn tôi đầy tức tối, như thể vì tôi mà cô ta bị mắng.
 
Nhưng giây tiếp theo, cô ta đờ người.
 
Đội trưởng bước đến trước mặt tôi, ra hiệu tôi dẫn đường.
 
Tôi ngơ ra một chút rồi mới kịp phản ứng, dẫn hắn đi đông rẽ tây, chẳng biết đi đâu.
 
Bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nói trầm thấp: “Ai tìm tôi?”
 
Tay tôi run lên, tim đập loạn xạ, lần đầu nói dối nên không có kinh nghiệm.
 
Ậm ừ mãi không nói được.
 
Thật ra là tôi và hệ thống.
 
Nhưng tôi không dám nói.
 
Tôi ngẩng đầu, thấy đôi mắt đen sâu hút của hắn nhìn chằm chằm vào tôi, cánh tay to rút ra khỏi túi quần, vung về phía tôi.
 
Tôi sợ quá lùi mấy bước, rơm rớm nước mắt.
 
“Tôi không tìm anh nữa đâu, đừng đánh tôi…”
 
4.
 
Hệ thống: …
 
[Cái này khác gì chưa đánh đã tự khai?”
 
Từ Dũng khựng lại: “Đánh em?”
 
Giọng hắn to, trầm, vang dội.
 
Tôi cứ tưởng hắn đang quát mình, nước mắt rơi lộp bộp.
 
Hắn nghiến chặt quai hàm: “Em… đừng khóc mà.”
 
Tôi lập tức bịt miệng, không dám bật thành tiếng, nhưng nước mắt cứ chảy mãi.
 
Từ Dũng bước lại hai bước, tôi vội giơ tay che đầu.
 
Nhưng không thấy cái tát nào, hé mắt ra.
 
Giây tiếp theo, tôi ch lặng.
 
Thấy Từ Dũng giơ tay khẽ lau giọt nước mắt trên má tôi.
 
Khóe môi hắn mím chặt, tay còn lại cầm hộp thuốc cao trắng: “Tôi đáng sợ vậy sao…”
 
Giọng hắn nhỏ đến mức tôi gần như không nghe rõ, chỉ biết chớp mắt ngơ ngác nhìn hắn.
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo