1.
Tôi là cục vàng trong nhà, mọi người sống trong khu tập thể quân đội đều là cấp dưới của ba tôi.
Tôi được tất cả mọi người cưng chiều, từ nhỏ đến lớn chưa từng rửa một lá rau, ngoài múa với học thì tôi chẳng biết làm gì.
Nhưng từ khi mẹ kế mang thai, bà ta nói nhìn thấy tôi là buồn nôn, đau bụng.
Ba tôi cũng muốn có con trai nên đuổi tôi đi.
Mà trong nguyên tác nam nữ chính đều có tên trong danh sách đi nông thôn nên tôi cũng bị ép đi theo.
Ngày đầu đến nông thôn, mặt và tay tôi bị nắng làm đỏ ửng.
Lúc đổ mồ hôi, quần áo dính sát vào người, eo thon với bộ ngực căng đầy lộ rõ.
Một số đàn ông dừng tay, lén liếc nhìn.
“Nhìn cái kiểu quyến rũ kia kìa, chắc chắn là cố tình.”
“Đội trưởng ghét nhất cái loại đàn bà biếng nhác, thích lả lơi như vậy, đợi mà xem.”
“Đội trưởng chính trực lắm, kiểu gì cũng xử cho ra trò cái thứ hại nước hại dân này!”
Có người thì thầm.
Tôi tức đến phát khóc, kéo áo che bớt nhưng càng kéo càng vô dụng.
“Không lo làm, thì thầm cái gì vậy?”
Đội trưởng đến, nhíu mày quét mắt một vòng, ánh nhìn dừng lại chỗ tôi rồi mày nhíu càng chặt.
Tôi sợ ch khiếp, vội vàng cắm đầu cắm cổ cấy lúa.
Không thể trách tôi sợ hắn.
Hắn khác hẳn đám con trai thư sinh đeo kính ở khu quân đội.
Cao 1m9, da màu đồng, người to như núi, mặc áo ba lỗ, cơ bắp cuồn cuộn đầy mồ hôi.
Nhìn là biết chỉ một đấm là có thể tiễn tôi về trời.
Mỗi lần tới là nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Tôi càng nghĩ càng sợ, chân run lên, mất thăng bằng ngã nhào xuống ruộng lúa.
Xong rồi.
Hệ thống: …
Mọi người xung quanh phá lên cười.
Tôi vùng vẫy vài cái, đội trưởng từ đằng sau túm eo tôi kéo lên.
Tôi lập tức dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn thở dốc.
Suýt chút nữa thì òa khóc, nhưng thấy khuôn mặt hung dữ của hắn lại nhịn xuống.
Nức nở nói: “Xin lỗi…”
Sau đó nước mắt lưng tròng, luống cuống lau bùn đất trên người hắn.
Đôi tay trắng nõn run rẩy lướt qua ngực và cơ bụng rắn chắc của hắn.
Hắn khựng lại, chụp lấy cổ tay tôi.
Tay hắn có vết chai, rát rát.
“Đừng chạm vào tôi.” Giọng hắn bỗng khàn khàn, tai đỏ bừng.
2.
“Đáng đời, suốt ngày giả vờ giả vịt.”
“Đội trưởng tức đến đỏ cả tai, chắc phát điên với cô ta rồi, sớm muộn gì cũng đuổi đi thôi.”
Người nói là bạn thân của nữ chính – Lý Phương Phương.
“Nói ít thôi, làm việc đi.” Nữ chính cúi đầu cấy lúa.
Mắt tôi đỏ hoe, đầu đầy bùn cỏ, lủi thủi quay về.
Lúc tắm thấy vùng eo trắng nõn hằn vết đỏ, là do đội trưởng bóp vào.
Sức tay hắn lớn thật.
Xong rồi.
Chắc hắn ghét tôi lắm.
Tôi lập tức đỏ mắt.
Hệ thống: [Khóc gì nữa?]
Tôi lau nước mắt.
“Từ lúc tới đây, trời chưa sáng đã phải dậy, chó còn ngủ tôi đã phải dậy đi làm rồi, ngày nào cũng bị nói xấu, bị xem thường, đội trưởng thì dữ dằn, suốt ngày soi mói tôi, tôi đến lười một tí cũng không dám…”
Ba tôi cũng không cần tôi nữa.
Nói đến đây tôi bụm miệng, tủi thân mà khóc lên.
[Đừng khóc nữa, Từ Dũng và nữ chính sắp tán tỉnh nhau rồi! Mau đi phá đi!] Hệ thống thúc giục.
Từ rất lâu trước, hệ thống đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Nó nói tôi là nữ phụ độc ác, bắt tôi phải đuổi mấy em gái bám quanh nam chính, đá mấy anh trai theo đuổi nữ chính.
Trong số đó ghê gớm nhất là Từ Dũng, sau này làm ăn giàu có, phá hoại nam nữ chính.
Hệ thống bảo nếu tôi không loại hắn sớm, tôi sẽ ch rất thê thảm.
…