Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
13
Nếu nói vừa nãy chỉ là ảo giác, thì giờ tôi thấy cả thính giác của mình cũng có vấn đề rồi?
Câu nói đó của anh đổi giọng quá nhanh, đến mức tôi suýt không phản ứng kịp.
“Anh lại nổi cơn gì nữa đấy?”
“Anh nghiêm túc đấy.”
Anh nghẹn giọng, khiến tôi không phân biệt nổi thật giả.
Sau một thoáng yên lặng.
Tôi hỏi: “Anh uống rượu rồi hả?”
“Ngôn Giác, em nghĩ anh đang đùa em cho vui sao?”
Đúng vậy, tôi thật sự nghĩ vậy. Ngoài việc chọc tôi để tự thấy thoải mái, tôi không tưởng tượng ra lý do nào khác khiến anh làm thế.
Ngay khi tôi còn đang không hiểu nổi chuyện gì xảy ra, thì một tiếng thắng gấp chói tai phá vỡ sự yên tĩnh. Phía trước bất ngờ lao tới một chiếc xe tải lớlớn.
Lý Ương nhanh chóng xoay vô lăng, đánh lái gấp mới tránh được cú tông trực diện. Tôi vội vàng ôm chặt lấy Ngôn Ngôn.
Chiếc xe lao lên vỉa hè, đâm vào hàng rào cây xanh ven đường mới dừng lại.
Sau một lúc ngất đi, tôi dần dần tỉnh lại.
Lý Ương lắc người tôi, hoảng hốt nhìn: “Cậu chảy máu nhiều quá!”
Tôi cố gắng tập trung: “…Ngôn Ngôn đâu rồi?”
Bên tai truyền đến giọng Lý Ương:
“Không sao cả, đứa nhỏ được cậu bảo vệ rất tốt.”
Nghe vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
14
Lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.
Tôi có cảm giác mình đang mơ, bởi vì tôi thấy Phong Dự. Anh lặng lẽ ngồi trên ghế chăm sóc bên cạnh, đầu vùi trong lòng bàn tay, vai run lên khe khẽ, mất hết hình tượng, dường như đang… khóc.
Anh đang khóc sao? Biết anh bao lâu nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy được một mặt yếu đuối như vậy. Không phải mơ cũng chẳng phải ảo giác.
Ngay sau đó, cơn đau nhói từ cơ thể truyền tới, khiến tôi phải tin rằng tất cả đều là thật.
Tuy thân thể không thể cử động, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Phong Dự, tôi vẫn không nhịn được buông lời trêu chọc:
“Tôi còn chưa chết, anh ngồi đây khóc lâm li như đi viếng mộ là sao?”
Phong Dự nghe thấy giọng tôi, lập tức ngẩng đầu, không đấu khẩu như mọi khi mà nhào qua ôm chầm lấy tôi.
Anh đè lên vết thương khiến tôi đau đến bật tiếng.
Anh vội buông ra, cuống cuồng hỏi: “Anh làm em đau à?”
Tôi lấy lại bình tĩnh, đẩy anh ta ra khỏi lòng mình. Bộ anh sợ tôi chưa bị thương đủ nặng, định giết tôi cho xong sao?
Không thì tại sao tôi tỉnh lại lâu vậy rồi mà anh còn chưa rót nổi cho tôi ngụm nước?
Trong đầu tôi bắt đầu nghĩ xấu anh ta.
“Tại sao anh lại ở đây? Còn Ngôn Ngôn đâu?”
Nhắc đến Ngôn Ngôn, anh hơi dừng lại.
“Ngôn Ngôn ở chỗ ba anh, em yên tâm đi.”
Lúc này tôi mới hơi an lòng.
Nhưng tôi nhận ra, ánh mắt của Phong Dự vẫn luôn dán chặt vào tôi, trong đó là sự xót xa rõ ràng. Cái nhìn đó khiến tôi vô thức căng người.
“Anh nhìn tôi kiểu đó làm gì?”
Anh im lặng một lúc, rồi hỏi: “Em phân hóa thành Omega từ bao giờ?”
Tôi hít sâu một hơi lạnh. Không ngờ điều cần đến cuối cùng vẫn đến.
Tai nạn lần này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ khiến tôi thê thảm.
Chắc bác sĩ trong lúc xử lý vết thương đã phát hiện ra đặc trưng Omega trên cơ thể tôi.
Tôi nhếch môi, nửa bên mặt còn tê rần: “Các người moi móc mấy chuyện này làm gì?”
“Anh lo cho em…”
Tôi chẳng thèm cảm kích: “Tôi không thảm như anh tưởng đâu, bớt thương hại tôi đi.”
Phong Dự vốn có nét đẹp lạnh lùng, ngũ quan sắc sảo, giờ thì hoàn toàn chẳng còn vẻ kiêu ngạo thường ngày.
“…Xin lỗi.”
Anh lại hỏi: “Vậy, Ngôn Ngôn là con của em và Alpha khác à?”
Tôi hơi khựng lại. Hóa ra… anh vẫn chưa biết Ngôn Ngôn chính là con ruột của mình.
Tôi gật đầu, nói dối không chớp mắt: “Phải.”
Sau một lúc im lặng, anh lại hỏi tiếp: “Còn tuyến thể của em…”
Tôi biết không thể giấu mãi, cũng không định giấu nữa. Tôi thản nhiên trả lời: “Bỏ rồi.”
Sau khi sinh Ngôn Ngôn, tôi gần như không có thu nhập ổn định, muốn sống tiếp chỉ có thể làm mấy công việc tay chân.
Nhưng hễ người ta biết tôi là Omega thì đều từ chối. Dù có ai chịu nhận thì cũng không tránh khỏi bị Alpha quấy rối.
Thế là tôi dứt khoát cắt bỏ tuyến thể.
Omega mất tuyến thể sẽ không thể tiết ra pheromone, tuổi thọ cũng giảm đi một nửa, càng về sau sẽ dần dần kiệt quệ mà chết.
Nhưng tôi vốn là Alpha sau này mới phân hóa thành Omega, bác sĩ bảo tôi mạng lớn, sống thêm hai mươi năm nữa cũng không sao.
Từ khi không còn tuyến thể, tôi mới thực sự sống như một người bình thường.
Phong Dự nghe xong, cơ thể cao lớn như bị sét đánh, đứng đờ ra đó. Căn phòng lặng như tờ.
Anh siết chặt quai hàm, bao cảm xúc hiện rõ trên mặt, trong mắt tràn đầy thương xót.
Tôi chưa từng thấy anh như vậy.
“Tại sao không nói cho anh biết?”
“Tại sao phải nói?”
“Anh có thể bảo vệ em…”
Đây là câu nói buồn cười nhất tôi từng nghe. Tôi bắt đầu nghi ngờ, có khi nào người bị tai nạn mới là anh, đầu óc bị va chạm nên hỏng mất rồi.
“Hay là anh đi đăng ký khám tâm thần thử xem?”
Đã đến nước này, chẳng cần phải che giấu nữa.
“Tất cả mùi pheromone trong phòng đều là của anh, làm ơn thu lại giùm đi.”
Lúc mới tỉnh, tôi đã ngửi thấy rồi — anh đã giải phóng lượng lớn pheromone an ủi.
Nhưng anh đâu biết, mấy thứ đó từ lâu đã không còn tác dụng với tôi nữa.
Đúng lúc này, Lý Ương từ ngoài bước vào.
Biết mối quan hệ giữa tôi và Phong Dự chẳng tốt đẹp gì, nên cậu ấy chẳng thèm giữ mặt mũi cho anh. Bước thẳng đến bên giường bệnh của tôi, chen Phong Dự ra một bên.
Dù Phong Dự có tức giận cũng không tiện phát tác, chỉ có thể đứng phía sau, trông chẳng khác gì một chú chó bị bỏ rơi.
“Cậu đỡ hơn chưa?”
“Tớ không sao.” Tôi không muốn Lý Ương lo lắng, nhưng cơn đau trong người thì chỉ mình tôi biết rõ.
Lý Ưng rất tinh ý, biết tôi muốn gì, liền rót cho tôi một ly nước ấm.