Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tôi vào phòng xem thử, Ngôn Ngôn vẫn đang ngủ say.
Tối qua nó khóc mãi, khóc đến mệt lả mới thiếp đi. Bây giờ còn sớm, chắc chưa dậy ngay được.
Tôi biết, chuyện này mà không giải quyết dứt điểm thì Phong Dự sẽ như hồn ma vất vưởng bám riết không tha.
Thấy tôi đi, Phong Dự tưởng tôi định chuồn, liền bám theo.
“Không cần cái cục nợ nhỏ kia nữa à?”
Tôi chẳng buồn đáp, lặng lẽ rời đi dưới ánh mắt đầy phức tạp của anh ta.
Tôi không cam lòng làm kẻ chịu thiệt, bỏ ra hai trăm nghìn mà chẳng vì cái gì cả.
Tôi quay lại hiện trường hôm qua để xem lại camera, nhưng bảo vệ nói đường dây khu vực đó đã hỏng từ tuần trước, đến giờ còn chưa sửa.
Tôi buồn bực đá mạnh vào cái cột bên đường, kết quả đau điếng, rít lên từng hơi.
Xem ra lần này không thể phủi sạch được nữa rồi!
Không điều tra được gì, tôi quay về khách sạn thì đã hơn chín giờ.
Bình thường, nếu Ngôn Ngôn tỉnh dậy mà không thấy tôi, sẽ gọi ngay cho tôi, nhưng hôm nay điện thoại lại yên ắng đến lạ.
Đôi lúc tôi vẫn nghĩ, giá như năm đó mình không sinh nó ra thì tốt biết bao.
Từ khi nó xuất hiện, cuộc đời tôi hoàn toàn rối tung lên.
Rất nhanh, tôi phải trả giá cho suy nghĩ ấy.
Về đến phòng khách sạn, tôi phát hiện cửa không khóa.
Phong Dự, người vừa nãy còn mặt dày không chịu đi, đã biến mất.
Ngôn Ngôn cũng không thấy đâu.
Khi tôi còn đang bối rối, chuông điện thoại vang lên.
Là cuộc gọi từ chiếc đồng hồ thông minh của Ngôn Ngôn.
Tôi vội vàng nhấn nghe, đầu bên kia lại truyền đến giọng của Phong Dự.
“Ngôn Ngôn đâu? Sao đồng hồ của nó lại ở chỗ anh?”
Phong Dự bực dọc nói: “Tôi bắt cóc nó rồi, được chưa?”
“Anh muốn làm gì?!”
“Đừng nhiều lời! Muốn biết thì đến địa chỉ này.”
Nói xong, anh ta gửi tôi một định vị bệnh viện.
Tôi chẳng kịp suy nghĩ, vội vàng bắt xe đến đó.
Vừa đến gần phòng khám, đã nghe tiếng bác sĩ đang quở trách trong phòng:
“Anh làm cha kiểu gì vậy? Đứa nhỏ sốt cao đến mức này mới đưa vào viện, anh quá vô trách nhiệm!”
Phong Dự bất đắc dĩ đáp: “Tôi nói rồi mà, nó không phải con tôi.”
Anh phủ nhận quan hệ, nhưng bác sĩ đâu có mù.
Ánh mắt, sống mũi, cả nét mặt, như bản sao chép vậy, thật khó mà tin lời phủi sạch kia.
“Nó không phải con anh, vậy nó ở đâu ra?”
Phong Dự: “Tôi… nhặt được.”
Bác sĩ lắc đầu, coi anh như một người cha tệ hại, vô trách nhiệm.
Phong Dự thì chẳng quan tâm ánh mắt người khác, chỉ lo cuống quýt dỗ dành đứa nhỏ.
Ngôn Ngôn đang khó chịu vì sốt, lại đối mặt với bao người lạ, muốn khóc mà không dám, chỉ biết nức nở từng tiếng nhỏ.
Phong Dự chưa từng chăm con bao giờ, lúng túng đến mức như đánh trận, không biết nên dỗ trước hay cho uống thuốc trước.
Cuối cùng nhờ cô y tá tốt bụng giúp đỡ, anh mới được giải thoát.
Sau khi uống thuốc, Ngôn Ngôn ngoan ngoãn nằm sấp trên vai anh, cũng may là Phong Dự vẫn đủ kiên nhẫn không đẩy nó ra.
Khi Ngôn Ngôn thấy tôi, lập tức tủi thân cực độ, nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
“Cha ơi…”
Phong Dự bản năng đưa tay xoa nhẹ lưng thằng bé, lẩm bẩm: “Đúng là có sữa thì gọi mẹ, đổi mặt nhanh thật.”
Ngôn Ngôn không màng gì cả, vội đưa tay đòi tôi bế.
Lúc đó Phong Dự mới phát hiện điều gì đó không đúng, quay đầu lại thì thấy tôi đã đến.
Anh không cam lòng, miễn cưỡng giao Ngôn Ngôn lại cho tôi.
Tôi đón lấy con từ tay anh ta, vừa chạm đã thấy nóng rực như cục than.
Thằng bé sốt cao lắm, như một cái lò lửa nhỏ.
Hồi nãy khi không thấy nó ở khách sạn, tôi tưởng như bầu trời sụp đổ.
Bao nhiêu tình huống xấu nhất lướt qua trong đầu, tôi thật sự nghĩ mình sẽ không còn được gặp lại nó nữa.
Cho đến khi tận mắt thấy nó an toàn, tảng đá trong lòng tôi mới chịu rơi xuống.
Bác sĩ nói Ngôn Ngôn bị sốt do không quen khí hậu, cần nhập viện theo dõi một thời gian.
Tôi nhìn số dư ít ỏi trong tài khoản mà ngồi lặng người.
Gần đây có quá nhiều việc cần tiền, mà chỗ nào cũng thiếu.
Bây giờ Ngôn Ngôn lại bị bệnh, nộp viện phí xong thì đến tiền thuê nhà tháng sau cũng không xoay nổi.
Sợ làm gánh nặng cho tôi, Ngôn Ngôn cố gắng gượng dậy, nói: “Cha ơi, con muốn về nhà, con không muốn nằm viện đâu…”
Tôi ấn nó nằm trở lại giường bệnh.
Lúc này Phong Dự bước lại gần, giọng đầy ý khoe công: “Lần này lại giúp em một lần, tính sao cảm ơn tôi đây?”
Tôi chẳng còn tâm trạng đôi co.
“Cảm ơn, hôm khác mời anh ăn cơm.”
Phong Dự nói: “Không cần hôm khác, hôm nay luôn đi.”
“Em nấu ăn cũng không tệ mà? Nấu cho tôi món… ờ, thịt viên xốt đỏ gì đó… ăn là được rồi.”
【……】
Để tôi nấu cho anh? Tôi thà nấu cái đầu chó của anh trước!
Tên này đúng là chẳng coi mình là người ngoài chút nào!
Tôi lấy lý do Ngôn Ngôn đang bệnh, cần chăm sóc nên từ chối đề nghị của anh ta.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp mức độ không biết xấu hổ của Phong Dự.
Anh tự tiện làm chủ, giúp Ngôn Ngôn làm thủ tục xuất viện, nói rằng nhà anh ta có bác sĩ gia đình chuyên nghiệp, hoàn toàn có thể chữa trị cho thằng bé.
Ngôn Ngôn, cái tên luôn bênh người ngoài kia, vừa nghe không cần nằm viện nữa thì mắt sáng rực.
Giọng non nớt reo lên: “Chú ơi, nhưng mà tụi cháu không có tiền trả cho chú đâu!”
Phong Dự trêu nó: “Vậy thì để cha cháu nấu cơm cho chú mỗi ngày, coi như trả nợ đi.”
Ngôn Ngôn vừa nghe liền nổi giận, đẩy anh ra: “Không được bắt nạt cha cháu!”
Cũng may nó còn có chút lương tâm.
Có lẽ là do máu mủ ruột rà, Phong Dự đối với Ngôn Ngôn rất kiên nhẫn.
“Chú sai rồi, nhà chú có người giúp việc, không cần cha cháu nấu cơm đâu.
“Là tại chú miệng nhanh quá lỡ lời, Ngôn Ngôn tha lỗi cho chú một lần được không, vì chú đang đói bụng quá…”
Ngôn Ngôn rất hiểu chuyện, mím môi, gượng gạo nói: “Vậy… cũng được ạ.”
Phong Dự cười đắc ý, dùng một tay bế Ngôn Ngôn lên nhẹ như không.
Thấy anh ta định đưa Ngôn Ngôn đi, tôi vội vàng đuổi theo.
Thật ra tôi không thích để Ngôn Ngôn tiếp xúc với Phong Dự, anh ta là kiểu người tự luyến, kiêu ngạo, không đáng tin.
Nếu để anh ta biết tôi đã sinh con cho anh ta, không biết sẽ cười nhạo tôi đến mức nào.
Nghĩ đến đó, tôi thấy tê cả da đầu.
“Tôi còn chưa đồng ý, mau trả Ngôn Ngôn lại cho tôi!”
Phong Dự mặc kệ tôi phản đối, ôm thằng bé bước lên xe bảo mẫu.
Ngôn Ngôn vừa nãy còn ủ rũ vì bệnh, giờ bị tài xế chọc cười khúc khích.
Trên mặt Phong Dự cũng lộ ra nét dịu dàng hiếm thấy.
Nhìn bọn họ hòa hợp như thế, giống như tôi mới là người ngoài.
Lúc ấy tôi mới hiểu Ngôn Ngôn giống ai — giống y như cha lớn nó!
Tôi thật sự không muốn nợ ân tình của Phong Dự, nhưng túi tiền trống rỗng khiến tôi đành cắn răng bước lên xe.
Xe từ từ chạy, len lỏi qua những con phố yên tĩnh.
Tôi tuy không còn bị pheromone ảnh hưởng, nhưng vẫn nhận ra Phong Dự cố ý phát ra tín hiệu an thần để Ngôn Ngôn dễ chịu hơn.
Trong vòng tay anh ta, Ngôn Ngôn ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Không khí trong xe trở lại yên lặng.
Tôi liếc sang Phong Dự, ánh sáng xiên qua cửa sổ rọi lên khuôn mặt góc cạnh, vẽ nên từng đường nét sắc sảo đầy hoang dã.
Anh không phải kiểu công tử ôn hòa lịch thiệp, mà mang theo khí chất hoang dã khó thuần, toàn thân tỏa ra áp lực khiến người ta không thể không dè chừng.
Tôi không nhịn được hỏi: “Tại sao anh lại giúp tôi?”
Phong Dự cong môi, cười như không: “Chỉ sợ em quỵt nợ bỏ trốn thôi, không có lý do nào khác.”
【……】Lại cái lý do đó!
Anh chính là kiểu người khiến người ta ghét cay ghét đắng.
Hồi còn đi học, anh lúc nào cũng dựa vào thân hình cao lớn để bắt nạt tôi.
Không cho ai chơi với tôi, tôi có bạn trai thì cũng phải giành bằng được.
Thấy tôi không phản kháng, anh lại càng được đà lấn tới.
Có lần còn thò tay vào hộp cơm của tôi, nói là đồ ăn của tôi thơm, đòi đổi phần với tôi.
Anh không biết tôi bị dị ứng hải sản, mỗi lần bị cướp mất phần ăn là tôi lại phải nhịn đói cả buổi.
Sau đó còn giả bộ hỏi: “Sao em ăn toàn thịt mà mãi không béo thế?”
Anh thật sự quá đáng.
Tan học, tôi phải vội về quán phụ mẹ dọn dẹp, nhưng anh lại ép tôi ở lại nhặt bóng cho mình.
Lần nào về trễ cũng bị mẹ mắng, cha thì lạnh mặt, còn anh trai thì châm chọc.
Vì anh, suốt ba năm cấp ba tôi chẳng có lấy một người bạn.
Sau đó tôi quyết định không chịu đựng nữa.
Tôi phản kháng, nhưng… không thành công…