Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chiếc xe dừng lại trước một khu biệt thự phong cách Âu sang trọng lộng lẫy.
Khí thế hùng vĩ, nguy nga tráng lệ.
Vườn hoa, đài phun nước, tượng điêu khắc… mấy thứ này tôi chỉ từng thấy ở công viên.
Ngôn Ngôn ngủ một giấc trên xe, giờ tinh thần phơi phới hơn ai hết.
Nó tròn mắt thán phục: “Cha ơi, mình vào cung điện hoàng gia hả?”
Tôi cũng thấy khó tin.
Tôi biết nhà Phong Dự có tiền, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này.
Ngôn Ngôn lập tức biến thành một tiểu nịnh thần, ánh mắt nhìn Phong Dự đầy vẻ sùng bái.
“Chú ơi, tụi cháu thật sự được ở trong cung điện hả?”
Phong Dự đáp: “Đương nhiên rồi, cháu muốn ở bao lâu cũng được.”
“Cảm ơn chú, chú tốt với cháu và cha cháu quá chừng luôn!”
Tôi thấy nghèn nghẹn trong lồng ngực.
Tôi từng nghĩ Phong Dự chỉ là một thiếu gia bình thường, không ngờ anh còn giàu có hơn tưởng tượng nhiều.
Hồi còn đi học chèn ép tôi chưa đủ, giờ lại tiếp tục khiến tôi phải ngước nhìn.
Anh và Ngôn Ngôn quen nhau chưa bao lâu mà đã thân thiết đến vậy.
Tôi sợ một ngày nào đó Ngôn Ngôn biết Phong Dự chính là cha ruột của nó… rồi sẽ rời xa tôi.
Tôi rất ích kỷ, không thể để ngày đó xảy ra.
Tôi giật lại hành lý từ tay tài xế, kéo Ngôn Ngôn định rời khỏi nơi này.
Phong Dự giữ tay tôi lại: “Lại sao nữa rồi?”
“Tôi chợt nhớ ra còn việc quan trọng phải làm.”
Tôi tùy tiện bịa một cái cớ.
“Vậy thì đơn giản, để tài xế chở em đi lo, còn đứa nhỏ ở lại.”
Anh bước tới muốn bế Ngôn Ngôn.
Tưởng rằng anh ta định cướp thằng bé, tôi hoảng quá đẩy anh ta ra: “Thằng bé là của tôi, anh không được cướp nó đi…”
“Gì cơ?”
Tay Phong Dự khựng lại giữa không trung.
Không khí đột ngột tĩnh lặng.
Tôi tỉnh táo lại mới nhận ra mình đã lỡ lời.
Khi tôi còn đang rối rắm không biết nên chữa cháy ra sao, một chiếc Rolls-Royce chạy tới.
Một người đàn ông phong nhã lịch thiệp từ trong xe bước ra, tìm hiểu xong tôi mới biết ông là người chcha Omega của Phong Dự, ông Phong.
Tính cách bá đạo, nóng nảy của Phong Dự hoàn toàn trái ngược với vẻ ôn hòa của cha anh.
Ông Phong nói: “Nhà có khách mà không mời vào trong sao?”
Phong Dự đã quên mất chuyện tôi vừa nói, ánh mắt dừng lại trên người tôi, ấm ức nói: “Người ta không chịu vào mà.”
Ông quay sang nhìn tôi, rồi nhìn Ngôn Ngôn, cuối cùng ánh mắt dừng trên con trai mình.
“Đứa con riêng bên ngoài lớn thế rồi, giờ mới chịu mang về ra mắt cha à?”
Phong Dự đỏ mặt: “Cha nói gì thế, đó là con của cậu ấy với một Omega khác mà!”
“Vậy à?”
Khóe miệng ông Phong khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười đầy hàm ý.
Phong Dự bực bội nói: “Không tin thì cha tự đi hỏi cậu ấy đi, cậu ấy là Alpha, sao mà sinh con được!”
Ông Phong chỉ mỉm cười, không đáp.
Tôi căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh sau lưng, luôn có cảm giác cha anh ta đã nhìn thấu điều gì đó.
Để xua tan nghi ngờ, tôi vội vàng mở miệng giải thích:
“Bác hiểu lầm rồi, đứa nhỏ là con tôi và người yêu tôi sinh ra, không liên quan gì đến Phong Dự cả.”
Ngôn Ngôn cũng nhanh nhảu phối hợp, gật đầu như giã tỏi: “Cha cháu chết rồi.”
Ngôn Ngôn từ nhỏ đã có năng khiếu ngôn ngữ, phát âm rõ ràng, giọng trẻ con mềm ngọt lại có lực xuyên thấu, ai nghe cũng rõ mồn một.
Tôi xoa đầu thằng bé, khen ngợi: “Ngoan lắm.”
“Ồ, xin lỗi nhé, có vẻ là tôi hiểu lầm rồi.”
Ông Phong cuối cùng cũng nhận ra mình gây ra hiểu lầm.
Tôi âm thầm thở phào một hơi.
Tuy đã xóa tan nghi ngờ, nhưng vẫn không thoát khỏi việc phải ở lại biệt thự.
Ngôn Ngôn bệnh không thể theo tôi chạy vạy khắp nơi, cộng thêm ông Phong đích thân mời, tôi đành tạm thời đồng ý ở lại.
Lần này Phong Dự không lừa tôi.
Dưới sự chăm sóc tận tình của bác sĩ gia đình họ sắp xếp, Ngôn Ngôn nhanh chóng hồi phục.
Nhưng một chuyện khác khiến tôi cảm thấy bất an lại âm thầm xảy ra.
Ngôn Ngôn tính tình hoạt bát, dễ gần, được ông Phong rất quý mến.
Thằng bé càng lúc càng thân với bọn họ, tôi lại càng lo lắng bất an.
Lúc này trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải nhanh chóng đưa Ngôn Ngôn rời khỏi đây.