Kỷ Niệm Năm Thứ Năm - Chương 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 5
5
 
Ngửa mặt lên để nắng chiếu thẳng vào gương mặt, tôi đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè: “Mọi thứ đã quay lại như xưa.”
 
Trong đó kèm vài tấm ảnh — tôi tựa đầu lên vai Trình Tư Ngôn, anh đút bánh ngọt cho tôi, rồi cả cảnh hai chúng tôi ngồi xích đu trong vườn.
 
Tất cả nhìn vào đều là hình ảnh an yên, hạnh phúc.
 
Bên dưới, bạn bè quen thuộc lần lượt thả tim, bình luận trêu chọc rằng vợ chồng tôi lại khoe hạnh phúc.
 
Tôi ngủ thiếp đi, mà không biết anh lại ra ban công gọi điện.
 
Giọng anh dịu dàng dỗ dành người ở đầu dây bên kia:
 
“Bảo bối, anh chỉ đang diễn kịch thôi.
 
Em biết mà, anh không yêu cô ta.
 
Anh chỉ giả vờ để dỗ cho cô ta nguôi ngoai, đừng giận nhé.
 
Hay là lần sau anh không cần dỗ cô ta nữa, chỉ dỗ em thôi, được không?”
 
“Anh không đụng vào cô ta đâu, một người nhàm chán như thế, sao anh có thể chạm vào.
 
Em đừng nghĩ nhiều.”
 
Tôi xoay người, lặng lẽ quay lại phòng tiếp tục ngủ.
 
Hôm sau, tôi nói với anh rằng mình đã khỏe hơn, khuyên anh nên trở lại công ty:
 
“Anh không thể để công ty phá sản được.
 
Bây giờ công việc bận rộn nhất, chứ ở nhà với em suốt rồi cũng buồn chán.
 
Em có thể ra ngoài đi dạo với bạn.”
 
Trình Tư Ngôn khẽ ôm tôi:
 
“Được, anh nghe lời vợ.”
 
Anh đi làm, còn tôi chẳng hề đi gặp bạn bè.
 
Bởi tôi nhận được cuộc gọi hẹn gặp từ Diễu Diễu.
 
Cô ta mặc váy bầu hàng hiệu, xách chiếc túi vài chục vạn, nghênh ngang ngồi trước mặt tôi, vừa xoa bụng vừa tuyên chiến:
 
“Thẩm Gia Nam, chị còn kéo dài thế này để làm gì?
 
Tư Ngôn không yêu chị.
 
Không yêu nữa rồi, chị nghe không hiểu sao?”
 
Tôi nhấp trà, thờ ơ nhìn cô ta:
 
“Không sao cả.
 
Dù sao Trình phu nhân vẫn là tôi.
 
Mọi thứ của anh ta, tôi đều được hưởng.”
 
Tôi liếc cô ta đầy khinh thường:
 
“Ngược lại là cô, nên cẩn thận thì hơn.
 
Bây giờ cô tiêu xài, ăn mặc đều từ tiền của Trình Tư Ngôn.
 
Nói cách khác, đó cũng là tiền của tôi.
 
Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn với ‘kim chủ’ của mình, kẻo một khi anh ta nổi giận, biến cỗ xe bí ngô về đúng bản chất, cô lại trở về làm cô bé Lọ Lem nghèo hèn.”
 
Mặt cô ta đỏ bừng tức giận:
 
“Chị đúng là một mụ đàn bà đáng ghét!
 
Biết rõ chồng không còn yêu nữa mà còn cố bám lấy không buông, không thấy nhục sao?”
 
Tôi che miệng, cười khẩy, rồi cố tình kêu to:
 
“Ồ, thì ra bây giờ tiểu tam còn có thể mắng người à?
 
Sao lại nói tôi không chịu ly hôn là không biết xấu hổ?
 
Còn cô, chen chân vào gia đình người khác, chẳng lẽ ba mẹ cô chưa dạy rằng cái gì không phải của mình thì đừng đưa tay giành lấy?
 
Nếu không, đó gọi là trộm cắp!
 
Một kẻ không biết giáo dưỡng, không có liêm sỉ như cô, lấy gì mà dám đứng đây lên giọng với tôi?”
 
“Tôi còn nói thẳng cho cô biết, chỉ cần tôi chưa ly hôn, thì đứa trong bụng cô vẫn là con hoang, là đứa con ngoài giá thú, nghe rõ chưa, đồ ti/ệ/n nh/â/n!”
 
Dứt lời, tôi dội thẳng một cốc trà chanh lạnh lên mặt cô ta.
 
Tiếng hét thất thanh của cô ta khiến cả quán náo động.
 
Tôi đứng lên, nhìn cô ta:
 
“Cô đã tiêu của chồng tôi nhiều tiền như vậy, bữa trà chiều này, nhớ thanh toán cho tử tế.”
 
Xung quanh rộ lên những lời bàn tán:
 
“Trời ạ, lần đầu tiên tôi thấy một tiểu tam ngang ngược thế này.”
 
“Đáng ghét nhất loại trà xanh cướp chồng người khác, còn dám mặt dày đi gặp vợ cả để khiêu khích.”
 
“Nếu tôi là ba mẹ cô ta, tôi đã bóp c/h/ế/t ngay.”
 
“Nghe chưa, cô ta còn đang mang thai, rõ ràng là muốn bức cung ép cưới.”
 
“Không biết xấu hổ, nếu là thời xưa thì loại này sớm bị nhốt vào lồng heo rồi.”
 
Buổi tối, về đến nhà, Trình Tư Ngôn vội vã chạy về, vừa thấy tôi liền nhào tới:
 
“Hôm nay em đã nói gì với Diễu Diễu?”
 
Tôi ngước nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán anh, mỉm cười:
 
“Gấp thế cơ à? Chẳng phải anh nói đã chia tay rồi sao?”
 
Anh nghẹn lời.
 
Tôi cúi mắt, chậm rãi nói:
 
“Tôi đâu có tìm cô ta, chính cô ta tự tìm đến tôi.
 
Trình Tư Ngôn, khi tôi không đi chọc vào cô ta, tốt nhất anh nên khuyên cô ta đừng đến trêu chọc tôi.”
 
Anh thở dài, ngồi phịch xuống sofa, vẻ mệt mỏi:
 
“Gia Nam, bây giờ cô ấy có con, nói chia tay cũng không thể cắt đứt ngay được.
 
Em phải cho anh thời gian.
 
Hơn nữa, anh tưởng chúng ta đã đạt được thỏa hiệp rồi.
 
Chẳng phải em đã tha thứ cho anh sao?”
 
Anh còn chưa nói hết, điện thoại reo — là Diễu Diễu.
 
Trong máy, cô ta vừa khóc vừa quấy, nói ba mẹ đã biết chuyện, bắt cô ta phải chia tay với Trình Tư Ngôn.
 
Cô ta khóc lóc đến thê thảm:
 
“Anh định để em phải một x/á/c hai mạng sao?”
 
Trình Tư Ngôn tắt máy, nhìn tôi, cau mày:
 
“Bây giờ ngay cả ba mẹ Diễu Diễu cũng biết rồi.
 
Em thấy vui lắm phải không?”
 
Cuộc gặp gỡ và tranh cãi giữa tôi và Diễu Diễu chiều nay đã bị người ta quay lại, đưa lên mạng.
 
Cả mạng xã hội đều chửi rủa cô ta là tiểu tam trơ trẽn nhất.
 
Tất cả phụ nữ đã kết hôn đều căm ghét hạng hồ ly tinh này.
 
Đoạn video nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
 
Ba mẹ Diễu Diễu khi ra ngoài bị chỉ trỏ, lúc này mới biết con gái hóa ra đi làm tiểu tam, tức đến mức ngất xỉu, lập tức nói phải đến ngay Bắc Kinh kéo cô ta về quê.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo