Chương 6
6
Làm gì có nhiều “người qua đường nhiệt tình” đến thế, tất cả đều là do tôi sắp xếp, để người đứng bên cạnh quay lại đoạn video rồi tung lên mạng.
Trình Tư Ngôn chỉ còn hai lựa chọn:
Một là nhìn Diễu Diễu mang đứa con của anh ta rời đi.
Hai là ly hôn với tôi, cưới Diễu Diễu, giữ lại đứa bé.
Và quyết định này, anh ta buộc phải đưa ra trước khi ba mẹ Diễu Diễu đến nơi.
Diễu Diễu khóc sống khóc c/h/ế/t, còn dọa đứng trên sân thượng nhảy xuống.
Trình Tư Ngôn đành giơ tay đầu hàng:
“Được, anh ký, anh lập tức ký đơn ly hôn.
Em xuống đi, đừng làm tổn thương đến con trong bụng.”
Đơn ly hôn vốn đã chuẩn bị sẵn.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy, lặng im rất lâu mới mở miệng:
“Tài sản công ty của chúng ta không nhiều như thế.”
Tôi xoay người, lấy ra một xấp tài liệu, trong đó còn có chứng cứ anh ta chuyển dịch tài sản.
Tôi ném thẳng lên bàn trà:
“Trình Tư Ngôn, tôi thật không ngờ anh lại độc ác đến vậy.
Ngoại tình chưa đủ, còn muốn tôi tay trắng ra đi.
Anh coi mấy năm nay tôi ở nhà là kẻ ngốc để mặc anh bắt nạt sao?”
May mắn thay, dù tôi ít khi xuất hiện ở công ty, nhưng vẫn có vài nhân viên cũ còn nể tình, âm thầm giúp đỡ.
Nhờ họ, tôi và luật sư đã nhanh chóng tìm được bằng chứng anh ta chuyển tài sản.
“Tôi đổi ý rồi.
Anh ngoại tình, anh là người có lỗi.
Bây giờ tôi không chia đôi nữa, tôi muốn bảy–ba.”
Mặt Trình Tư Ngôn đỏ bừng, gào lên:
“Cô mơ đi!”
Tôi lấy ra tập ảnh in cùng đoạn video trong điện thoại, nhìn thẳng vào anh:
“Còn cả cái thai trong bụng Diễu Diễu.
Trình Tư Ngôn, nghĩ cho kỹ trước khi mở miệng.
Nếu ra tòa, tôi sẽ không chỉ kiện ly hôn đơn thuần.
Tôi sẽ tố anh tội tái hôn khi còn hôn nhân hợp pháp.”
Anh ta nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu:
“Gia Nam, chúng ta nhất định phải đi đến nước này sao?”
Tôi cầm bút, dứt khoát ký tên, ném đơn về phía anh:
“Ngay khi anh ngoại tình, chẳng lẽ không nghĩ đến kết cục này sao?”
Tôi còn bổ sung một câu:
“Hay anh muốn con anh sinh ra cũng giống anh, không có cha?”
Đó chính là nhát d/a/o cuối cùng.
Bởi anh ta lớn lên mà chưa bao giờ biết cha mình là ai.
Ở thị trấn nhỏ, lời ong tiếng ve khiến anh ta bị gán cho cái danh “con hoang”.
Tôi biết, anh ta tuyệt đối sẽ không để con mình cũng phải chịu cảnh như vậy.
Cuối cùng, Trình Tư Ngôn ký tên lên đơn ly hôn.
Một tháng sau, chúng tôi hoàn tất thủ tục.
Ngoài cổng cục Dân chính, Diễu Diễu mặc váy bầu, trẻ trung, xinh đẹp, hớn hở bước đến khoác tay anh:
“Trình phu nhân… ồ không, phải gọi là Thẩm tiểu thư rồi. Có cần tôi tiễn một đoạn không?”
Tôi mỉm cười nhạt:
“Không cần đâu. Tôi sợ say xe, vì… buồn nôn.”
Trước khi đi, tôi bỗng quay lại nhìn cô ta:
“Không mau đi làm thủ tục kết hôn đi à?
Cô không sợ một ngày nào đó Trình Tư Ngôn lại si mê một cô gái trẻ trung, xinh đẹp khác, lúc đó chẳng còn phần của cô đâu.”
“Dù sao, ngoài cô ra, biết bao cô gái khác cũng có thể sinh con.
Đối thủ cạnh tranh của cô, đâu có ít.”
Sắc mặt Diễu Diễu lập tức thay đổi.
Còn tôi, mỉm cười bước lên xe, rời đi.
Nghe nói ở quê, ba mẹ Diễu Diễu bị người đời mắng chửi đến không ngẩng nổi đầu.
Đối diện với Trình Tư Ngôn, họ cũng chẳng còn niềm nở.
Anh ta hết lời cam đoan đã ký đơn ly hôn, chỉ chờ thủ tục xong liền cưới Diễu Diễu ngay.