Chương 4
4
Tỉnh lại, tôi thấy Trình Tư Ngôn đang ở bên cạnh, nắm chặt tay tôi:
“Vợ à…”
Ngực tôi nghẹn lại, khó chịu đến mức không muốn quay đầu nhìn anh ta.
Đôi mắt anh đỏ hoe:
“Em có con của chúng ta, tại sao không nói với anh?
Tại sao lại tự ý quyết định bỏ nó đi?
Anh là cha đứa trẻ, anh cũng có quyền cùng quyết định.
Em thật quá ích kỷ rồi, Thẩm Gia Nam.”
Tôi nhìn anh, trong mắt chỉ còn thất vọng xen lẫn ghê tởm:
“Anh muốn tôi sinh nó ra sao? Trong một gia đình mục nát thế này?
Tôi không muốn đứa trẻ phải biết rằng cha nó ngoại tình, còn có một người đàn bà khác và một đứa con nữa ngoài kia.”
Trình Tư Ngôn nghẹn lời.
Tôi lạnh lùng nói:
“Chúng ta ly hôn đi.
Đứa bé không còn nữa, chúng ta cũng chẳng có gì khó để phân chia.”
“Người tình của anh chẳng phải cũng đang mang thai sao?
Vậy thì tốt thôi.
Anh thích con cái, vậy ly hôn với tôi, cưới cô ta, vợ đẹp con thơ, chẳng phải cuộc đời anh sẽ hoàn hảo sao?”
Trình Tư Ngôn lắc đầu, siết chặt tay tôi, ánh mắt dán vào tôi:
“Gia Nam, em biết rõ người anh thật sự yêu là em.
Những người khác chỉ là thoáng qua.
Anh sẽ không ly hôn với em đâu.”
Tôi rút tay lại:
“Trình Tư Ngôn, chia tay trong êm đẹp đi.
Tôi không muốn biến mọi chuyện thành khó coi.
Anh không chịu ly hôn chỉ vì sợ ảnh hưởng đến công việc và cổ phiếu.
Còn tôi muốn ly hôn chỉ vì… anh khiến tôi thấy ghê tởm.”
“Tôi sẽ nhờ luật sư soạn thảo đơn ly hôn.
Công ty là do chúng ta cùng gây dựng, tài sản chia đôi.
Đến lúc đó anh chỉ cần ký tên.”
Trình Tư Ngôn liên tục lắc đầu, giọng khàn khàn:
“Gia Nam, xin em mềm lòng một chút.
Chúng ta yêu nhau bao nhiêu năm, sao em có thể vì một lỗi lầm của anh mà kết liễu tất cả?
Anh xin lỗi.
Cho anh thêm một cơ hội nữa.
Anh sẽ không đồng ý ly hôn.
Chúng ta sinh ra là để thuộc về nhau, định mệnh đã gắn chặt rồi.”
Tôi nhắm mắt, không buồn đáp lại.
Chẳng lẽ ngoại tình chỉ là một lỗi lầm nhỏ mà tất cả đàn ông trên đời đều có thể phạm phải?
Sau khi tôi xuất viện, Trình Tư Ngôn đưa tôi về nhà.
Tôi mặc kệ anh, anh lại xin nghỉ mấy hôm, ở nhà ngày ngày nấu ăn, nấu canh, chăm sóc tôi chu đáo, tựa như những ngày hạnh phúc trước kia.
Tôi uống canh, nhìn anh:
“Anh không cần ở nhà với tôi đâu, về công ty đi.
Còn nữa, anh không định đi thăm bạn gái sao?
Dù gì cô ta cũng đang mang thai con anh.”
Trình Tư Ngôn nhìn tôi đầy xót xa:
“Anh đã nói rồi, anh sẽ chia tay với cô ta.
Sau này chúng ta sống thật tốt.”
Tôi giật tay ra:
“Không cần đâu.
Chia tay trong êm đẹp là được rồi.”
Sắc mặt anh hơi khó coi:
“Đừng trẻ con nữa.
Anh đã nói là anh không đồng ý ly hôn.”
Anh ta tỏ ra như thật sự hồi tâm chuyển ý, ngày ngày ở nhà trông chừng tôi.
Nửa đêm, tôi tỉnh dậy, không thấy anh trên giường.
Bước ra ban công, tôi thấy anh dựa người hút thuốc, gọi điện thoại:
“Em chịu khó chờ thêm vài ngày.
Bây giờ cô ta muốn chia tài sản, anh phải giữ chân trước đã.
Đợi anh chuyển hết tài sản đi, đến lúc ly hôn, cô ta đừng mong chia được một xu.
Khi đó, tất cả tiền sẽ là của em và con trai chúng ta, bảo bối.”
Tôi sững người, tim c/h/ế/t lặng.
Thì ra, dù đã từng yêu nhau sâu đậm, khi hết yêu rồi, những toan tính của anh ta còn tàn nhẫn gấp vạn lần tôi tưởng.
Tôi lặng lẽ quay vào phòng, nhắm mắt, như thể chẳng có gì xảy ra.
Tôi liên hệ với luật sư, nói rõ ý định và tình cảnh, còn cả chuyện Trình Tư Ngôn đang tìm cách chuyển tài sản.
Luật sư khuyên tôi lập tức thu thập chứng cứ ngoại tình, nếu có thể hãy làm cho ầm ĩ.
Càng bất lợi cho anh ta, tôi sẽ càng chiếm ưu thế.
Đến khi anh ta trở thành bên có lỗi, phân chia tài sản anh ta chắc chắn không thắng được.
Tôi đưa toàn bộ ảnh và video mà Diễu Diễu từng gửi cho luật sư.
Anh ta cười:
“Đây đúng là cái thòng lọng tự dâng đến tay.”
Tôi ngồi trên chiếc xích đu trong vườn.
Trình Tư Ngôn mang ra một chiếc khăn choàng, cẩn thận khoác lên vai tôi.
Tôi khẽ mỉm cười:
“Lâu rồi mới được ngồi yên tĩnh dưới nắng thế này.”
Hiếm khi tôi tỏ ra dễ chịu, anh ta có chút mừng rỡ, lập tức ngồi xuống cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy tôi:
“Nếu em muốn, sau này anh có thể luôn ngồi đây với em.”
Tôi nghiêng đầu tựa lên vai anh:
“Hay là, chúng ta pha một ấm trà chiều ngay tại vườn đi.
Trời nắng đẹp quá, em chẳng muốn vào nhà.”
Anh ta nhéo nhẹ mũi tôi:
“Được thôi.
Em muốn uống ở đây thì anh đi chuẩn bị trà bánh.”