Chương 3
3
Bên cạnh tôi, Trình Tư Ngôn cứ ngỡ đã dỗ được tôi yên, liền an tâm ngủ say.
Trong bóng đêm, tôi mở to mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy ngược vào mái tóc.
Tim tôi đau đến mức không thở nổi, cả người như một phế tích, nhìn đâu cũng chỉ thấy gạch vụn tan hoang trong lòng.
Anh ta trong cơn ngủ mơ xoay người, tay đặt lên eo tôi, miệng thì thào:
“Bảo bối…”
Tim tôi chợt run lên, mắt cay xè.
Nhưng ngay sau đó, anh lại lẩm bẩm thêm một tiếng:
“Diễu Diễu…”
Nước mắt tôi tuôn như vòi nước không thể khóa.
Tôi nhớ đến hồi nhỏ, mỗi lần tôi khóc, mẹ luôn xoa đầu an ủi:
“Nam Nam bị ấm ức thì cứ khóc, khóc xong rồi phải vui vẻ lại nhé.”
Trong lòng tôi thầm nói:
“Mẹ ơi, lần này con chỉ khóc một lần thôi. Khóc xong, con sẽ bắt đầu lại.”
Nửa đêm, tôi nghe tiếng điện thoại của Trình Tư Ngôn reo, anh vội vàng bắt máy, đi vào nhà vệ sinh đóng cửa, hạ giọng thì thầm.
Lờ mờ tôi vẫn nghe được vài câu:
“Em đừng khóc… Anh về ngay.”
Rồi anh thay quần áo, lặng lẽ ra ngoài.
Tôi biết, đó là cô gái kia gọi tới.
Trong màn đêm tĩnh mịch, tôi còn nghe rõ giọng làm nũng của cô ta.
Sáng hôm sau, tôi tự nấu một nồi cháo kê, ăn cho ấm bụng.
Hôm nay tôi có một trận chiến khó khăn phải đối mặt, nhất định phải ăn no mới có sức.
Buổi sáng, tôi đến bệnh viện đúng hẹn.
Đêm qua tôi đã đặt lịch với bác sĩ làm phẫu thuật hôm nay.
Vị trưởng khoa này chính là người đã theo dõi tôi từ khi tôi bắt đầu muốn có con, đã hơn hai, ba năm.
Bác sĩ nhìn tờ siêu âm, nghiêm túc hỏi:
“Chị thật sự quyết định bỏ sao? Với cơ thể chị, mang thai được không dễ dàng. Có cần bàn lại với chồng chị không?”
Tôi gượng cười, đáp cứng nhắc:
“Không cần bàn. Chuyện của đứa bé, một mình tôi có thể quyết định.”
Bác sĩ nhìn tôi, thở dài, rồi gọi y tá vào chuẩn bị.
Bàn phẫu thuật trong bệnh viện lạnh lẽo, răng tôi va lập cập.
Bác sĩ hỏi lại:
“Cơ hội cuối cùng rồi, thật sự nghĩ kỹ chưa?”
Nước mắt tôi rơi, nhắm mắt gật đầu:
“Nghĩ kỹ rồi.”
Chỉ là một tiểu phẫu thôi, nhưng bỏ đi lại là một sinh linh bé nhỏ, là đứa bé mà tôi mong ngóng bao lâu.
Chỉ tiếc, nó đến không đúng lúc.
Tôi một mình rời khỏi bàn phẫu thuật, cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy ròng, ngồi xuống ghế dài trong bệnh viện nghỉ ngơi.
Y tá bưng cho tôi một cốc nước ấm, quan tâm hỏi:
“Có cần gọi người nhà đến đón không? Trông sắc mặt chị rất kém.”
Tôi lắc đầu.
Không cần. Tôi vốn dĩ đã không còn người thân nào.
Tôi kéo chặt áo khoác, vừa định rời khỏi cửa khoa sản thì đối diện đi tới một đôi nam nữ.
Cô gái tựa trong lòng người đàn ông, nũng nịu:
“Hôm qua em đau bụng lắm, làm em sợ muốn c/h/ế/t. Em chịu khổ thế này là vì ai chứ, chẳng phải vì anh sao?”
Trình Tư Ngôn dịu dàng dỗ dành:
“Được rồi, bảo bối vất vả rồi. Chờ con trai anh ra đời, anh sẽ đánh nó thay em xả giận.”
Diễu Diễu làm nũng:
“Anh dám đánh con trai em thử xem.”
Hai người vừa cười nói vừa đi vào.
Thấy có người chắn đường, ngẩng đầu lên, Trình Tư Ngôn lập tức buông tay đang ôm Diễu Diễu:
“Gia Nam, sao em lại ở đây?”
Tôi tái nhợt, im lặng không đáp.
Anh ta vội giải thích:
“Diễu Diễu nói thấy khó chịu. Cô ấy chỉ là một cô bé, ở đây cũng chẳng có người thân. Anh chỉ đưa cô ấy đến bệnh viện thôi, thật sự không làm gì khác.”
Diễu Diễu lại trưng ra bộ mặt khinh miệt:
“Cô Thẩm, chị nhỏ nhen quá rồi đấy. Còn theo dõi chồng à?
Tôi chịu không nổi mấy người phụ nữ như chị. Chồng không còn yêu nữa, bám mãi thì được gì?”
Trình Tư Ngôn ngăn lại:
“Diễu Diễu!”
Cô ta tỏ ra ấm ức, ôm bụng:
“Anh lại mắng em. Anh cứ mắng em nữa đi, em sẽ mang con trai anh rời xa anh đấy.”
Tôi nhìn cái bụng cô ta, thầm nghĩ: Thật khó cho cô ta có thể ngang ngược đến vậy.
Nhưng thôi, cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi chẳng còn hơi sức tranh cãi, lặng lẽ quay lưng bước đi.
Trình Tư Ngôn vội nắm chặt cánh tay tôi:
“Gia Nam, em đừng như vậy. Em cứ im lặng, không nói lời nào.
Anh đã bảo là chỉ đưa cô ấy đi khám thôi. Em theo dõi anh rốt cuộc có ý gì?
Cứ im lìm, cao cao tại thượng như vậy, anh ghét nhất là cái bộ dạng này của em!”
Càng nói, anh càng tức, mạnh tay kéo giật.
Cả người tôi không đứng vững, ngã nhào xuống đất.
Trước mắt tối sầm.
Trong khoảnh khắc ngất đi, tôi nghe y tá hốt hoảng kêu lên:
“Anh làm cái gì thế? Bệnh nhân này vừa mới p/h/á th/a/i xong mà! Bác sĩ, có người ngất xỉu rồi!”
Trong tiếng hỗn loạn, tôi chìm hẳn vào cơn hôn mê.