Chương 2
3
Sắc mặt của Thành Khê bỗng chốc tái mét.
“Phương Kinh Dung, em điên rồi à? Đầu óc có vấn đề mới nghi ngờ anh như thế sao?
Nói là vợ chồng yêu nhau hai mươi năm, em nhìn anh có giống loại người ngoại tình không?
Chỉ nói em vài câu mà em đã nghi ngờ, anh thấy em đúng là phát điên rồi, m..ẹ kiếp!”
Lời vừa dứt, anh liền vô thức trừng mắt, vội vàng lấy tay che kín miệng mình.
Anh bỏ lại một câu “Em thật vô lý”, rồi hấp tấp bước ra khỏi nhà.
Nhìn cánh cửa đóng sập lại, tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, ngơ ngác không biết phải làm gì.
Trong đầu toàn là những ký ức từ lúc quen anh ở tuổi hai mươi cho đến khi kết hôn.
Hai mươi năm qua, anh luôn điềm đạm, tự chủ, nho nhã trong mắt tôi. Không ngờ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, anh đã thay đổi đến mức này.
Giờ lại còn chê tôi già, mắng tôi thần kinh.
Cho dù anh thật sự chưa ngoại tình, thì cuộc sống thế này, tôi cũng chẳng thể tiếp tục được nữa.
Tôi hận bản thân vừa rồi quá nóng nảy, chưa có bằng chứng đã chất vấn anh ngoại tình, làm vậy chẳng khác nào đánh rắn động cỏ.
Lấy lại tinh thần, tôi bước vào thư phòng, mở máy tính anh ra.
Trong lúc chờ khởi động, tôi tranh thủ quan sát khắp nơi.
Thư phòng này ngoài mấy lần tôi giúp dọn dẹp thì hầu như chưa từng bước vào.
Tôi đi một vòng cũng chẳng thấy gì, đang định quay lại xem máy tính thì bỗng ánh mắt dừng lại ở quyển Lược sử loài người.
Giữa trang sách kẹp một thứ giống như vải ren.
Tim tôi như ngừng đập vài nhịp, đôi tay run rẩy rút quyển sách ra, trang giấy mở ra theo, để lộ một chiếc quần lót ren màu đen!
Não tôi trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ nổi.
Thứ này không phải của tôi.
Cũng chẳng thể nào là của tôi, bởi vì trước đây anh cực kỳ ghét kiểu đồ này.
Tôi còn nhớ khi mới cưới, lúc lướt mạng thấy loại nội y tương tự, mặt đỏ bừng hỏi anh:
“Chồng à, cái này đẹp không? Em mua một cái nhé?”
Khi đó anh đang đọc sách, chỉ liếc qua một cái, rồi lạnh nhạt nói:
“Mua mấy thứ này không thấy xấu hổ à? Suốt ngày nghĩ linh tinh gì thế?
Lỡ để con nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”
Tôi vốn chỉ muốn ngượng ngùng tạo chút lãng mạn, bất ngờ cho anh, kết quả lại bị mắng một trận.
Trong lòng hụt hẫng, nhưng tôi vẫn lặng lẽ tắt trang đó, chọn mua hai cái quần cotton đơn giản.
Thế mà bây giờ thì sao?
Thứ mà anh từng coi là xấu hổ, lại nằm gọn trong cuốn sách yêu thích nhất của anh!
Cả người tôi run lên không ngừng, nước mắt rơi lã chã.
Vậy nên, Thành Khê, rốt cuộc anh đã bị thay đổi đến mức nào rồi?
4
Tôi run rẩy cầm điện thoại chụp lại hình ảnh và quay video, sau đó bịt mũi, lặng lẽ đặt cuốn sách trở về chỗ cũ.
Tiến đến bàn, tôi phát hiện máy tính lại cần mật khẩu.
Tôi thử nhập ngày sinh của anh — sai.
Ngày sinh của tôi — cũng sai.
Sinh nhật của con trai — vẫn không đúng.
Mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng, tôi run run gõ vào ngày cô hàng xóm đến mượn b/a/o c/a/o s/u.
Một tiếng “tinh” vang lên, màn hình sáng mở, giao diện hiện ra.
Đăng nhập được rồi!
Tim tôi như rơi xuống vực, sự căng thẳng và nghẹn ngào dồn nén khiến đôi chân tôi cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
Tôi không dám mở WeChat, sợ bị anh phát hiện, nên chỉ lục lọi trong các thư mục xem có manh mối nào không.
Tìm hết mọi file vẫn chẳng thấy gì bất thường.
Cho đến khi tôi nhấp vào Taobao, mới phát hiện anh đã mua rất nhiều món đồ trước kia anh cho là xấu hổ, và người nhận lại ghi là “cô Lưu”.
Tôi lập tức dùng điện thoại chụp màn hình, ghi lại số điện thoại và địa chỉ mới.
Thì ra cô ta đã chuyển nhà, bảo sao dạo này tôi không thấy bóng dáng đâu.
Tuy không dám chắc “cô Lưu” này có phải là cô hàng xóm kia hay không, nhưng tám chín phần mười chắc chắn rồi.
Bởi vì những chi tiết trùng khớp quá nhiều.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng động. Tôi hoảng hốt vội tắt máy, cầm khăn lau giả vờ chùi bụi trên giá sách.
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, Thành Khê mặt mày căng thẳng xông thẳng vào thư phòng.
“Phương Kinh Dung, em đang làm gì đó?”